La Vy Vy bị Thẩm Mộ Thành dây dưa một lúc như vậy, đã tốn không ít thời gian, vây nên bây giờ trời không còn sớm nữa, mọi người đều đã về hết rồi, chiếc xe còn lại chỉ có duy nhất một cái mà thôi.
"Hu hu hu.." Tiếng khóc nhỏ nhẹ vang lên ở một đầu của nhà xe, khiến người ta bất giác nổi da gà.
La Vy Vy không sợ trời không sợ đất, nhưng trong tình cảnh không biết chuyện gì đang xảy ra như này, cô lại hơi nhát gan.
Thế nhưng sau vụ Phàm Nhất Hàng, cô đã biết rất nhiều chuyện đều do mình tự hù mình, trên thế giới này làm gì có nhiều ma quỷ đến vậy.
Sau khi cô bước được hai bước, tiếng khóc dường như lại vang lên.
Bình thường, La Vy Vy chắc chắn chỉ mong có thể lao thật nhanh chạy đi, nhưng giờ trong đầu cô có một giọng nói khác kêu cô phải tới xem.
Thứ gọi là tò mò hại chết người chính là như vậy. La Vy Vy đã bị sự tò mò của chính mình mà trả giá rất đắt, nhưng chẳng lần nào chịu nhớ, lần này cũng vậy. Trong đầu cô lại vọng lại giọng nói đó, cô quay người đi về phía phát ra âm thanh.
Ban ngày ban mặt sao có thể có ma được, cô phải đi xem xem là tên ngốc nào đang khóc.
Nhà để xe rất dài, không chỉ có xe đạp để ở đây mà còn có vài chiếc xe điện đã phủ đầy bụi nữa.
Càng tới gần đầu nhà xe bên đó, tiếng khóc càng rõ rệt.
La Vy Vy nhìn từ xa thấy một bạn nữ mặc đồng phục, đang ngồi bên xe đạp. Bởi vì bạn nữ đó vùi mặt xuống đầu gối, hai tay ôm lấy đầu nên cô không nhận ra đối phương là ai. Thế nhưng từ vóc dáng có thể đoán ra, hình như là người cô quen.
"Này.. Cậu không sao chứ?" La Vy Vy bước chậm tới.
Bạn nữ đó nghe thấy tiếng người thì run lên, sau đó càng vùi đầu xuống sâu hơn, cả người run lên bần bật, hình như đang sợ.
Người này sao lại nhát gan vậy? Khiến người ta càng cảm thấy kỳ quái hơn.
"Đừng sợ." La Vy Vy rất kiên nhẫn, cô đi tới, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai bạn nữ: "Có chuyện gì sao? Cậu nói cho tôi biết, tôi giúp cậu nghĩ cách."
Lời này vừa nói ra, bạn nữ kia cũng bớt run hơn.
Giọng nói La Vy Vy cũng nhẹ nhàng hơn: "Đừng khóc nữa, khóc không thể giải quyết được vấn đề, cậu phải mạnh mẽ lên."
Cô gái không run nữa, chầm chậm ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đỏ hoe nhìn La Vy Vy hơi vui mừng, nhưng sau đó lại là sự hoảng loạn.
"Là cậu."
La Vy Vy nhận ra người này, đây không phải cô gái ở tiệm đồ ăn sáng sao? Tên là.. là Vương Tiểu Đồ thì phải.
Cô không nhạy cảm với tên người cho lắm, nhưng cái tên này rất dễ nhớ, cô vẫn có chút ấn tượng.
"Xảy ra chuyện gì rồi? Cậu nói với tôi, tôi giúp cậu." La Vy Vy kiên định nói.
"Không, không có gì." Khi Vương Tiểu Đồ nói vẫn còn khóc nấc mấy lần, khiến người ta nhìn vào không thể nào yên tâm cho được.
La Vy Vy đưa tay kéo cánh tay Vương Tiểu Đồ, kéo cô cấy dậy: "Đừng ngồi xổm mãi, lâu quá là dễ chóng mặt đấy, cậu nói rõ với tôi, tại sao cậu lại khóc ở đây? Có người bắt nạt cậu?"
Ánh mắt Vương Tiểu Đồ trốn tránh, cắn môi không lên tiếng.
La Vy Vy nắm lấy cằm cô gái, bắt cô ấy phải đối diện với mình, nói đầy vẻ nam tính: "Nói mau! La Vy Vy tôi không thể chịu được khi nhìn thấy một cô gái đáng yêu như vậy lại chịu oan ức."
La Vy Vy rất xinh đẹp, vẻ đẹp khiến con gái cũng phải kinh ngạc. Bị cô nhìn trực diện, mặt Vương Tiểu Đồ đỏ bừng lên.
Qua miêu tả của Vương Tiểu Đồ, La Vy Vy biết được đầu đuôi câu chuyện.
Hôm đó sau việc ở quán đồ ăn sáng, ngày hôm sau Liêu Nhuận đã đưa người đến quán ăn muốn chặn La Vy Vy, kết quả đám người La Vy Vy không xuất hiện, vậy nên Liêu Nhuận đã đợi ngây ngốc cả ngày chủ nhật ở chỗ Vương Tiểu Đồ.
Liêu Nhuận đã có bạn gái, nói chính xác hơn là người yêu cũ, trùng hợp lại học cùng lớp với Thẩm Mộ Thành, tên là Lạc Minh Giai.
Mà Vương Tiểu Đồ cũng học lớp đó, thỉnh thoảng Liêu Nhuận và Vương Tiểu Đồ nói chuyện, mặc dù Lạc Minh Giai hiểu hai người họ không có gì, nhưng vẫn thường xuyên bắt nạt Vương Tiểu Đồ.
Vì Vương Tiểu Đồ hơi béo, tính tình lại dịu dàng, nội tâm, trong lớp thường hay là người bị bắt nạt, giờ thêm Lạc Minh Giai, ngày tháng của cô ấy càng khó sống hơn.
Vừa tan học, Vương Tiểu Đồ đi tới chỗ này thì nhận ra bánh xe mình bị chọc thủng, trên yên xe còn dùng mực viết ba chữ "con heo mập".
La Vy Vy nhìn ba chữ chói mắt trên yên xe, trong lòng chợt tức giận đùng đùng.
Béo thì sao? Con gái béo đáng yêu mà! Là thiên sứ trần gian đấy!
Thế nhưng cô không ngờ chuyện này lại liên quan tới Liêu Nhuận, mà liên quan tới Liêu Nhuận tức là liên quan tới cô. Dù sao Liêu Nhuận cũng muốn chặn cô, cô không thể ngồi yên được.
Cô muốn hỏi về sau Liêu Nhuận lại tới nữa là vì chuyện gì, nhưng thấy giờ Vương Tiểu Đồ như vậy cô cũng không dám hỏi.
"Tôi biết gần đây có tiệm sửa xe, thay lốp xe cũng chẳng phải chuyện to tát gì, còn chữ trên yên dùng móng tay là cạy ra được." La Vy Vy nói, ra hiệu cho Vương Tiểu Đồ, cạy chữ mập kia đi, chớp chớp mắt nói: "Cậu xe, đơn giản quá phải không?"
Vương Tiểu Đồ "ừm" một tiếng, mũi hơi động đậy, nước mắt lại trào ra.
"Ấy, cậu đừng khóc? Sao lại khóc nữa rồi?" La Vy Vy ngây người, cuống cuồng hỏi: "Người bắt nạt cậu tên Oishi đúng không? Ngày mai tôi tìm cô ta tính sổ!"
*Oishi trong tiếng Trung cũng có chữ Giai ở cuối, trùng với tên bà kia.
Vương Tiểu Đồ bị cô chọc cười, sửa lại: "Không phải Oishi mà là Lạc Minh Giai."
"Kệ cô ta là Giai gì! Tôi bảo đảm sau này cô ta không ức hiếp cậu nữa, vậy nên cậu đừng khóc nữa."
Vương Tiểu Đồ gật đầu, hai người cùng nhau cạy mấy chữ trên yên xe đi, sau đó dắt xe tới cổng trường.
Ở gần đó có một tiệm sửa xe, thế nhưng là chuyên sửa xe ddienj và xe máy. Ban đầu đối phương còn không chắc có thể sửa được xe đạp, nhưng sau khi La Vy Vy ngọt ngào nói một câu "anh, xin anh đấy", thợ sửa xe liền thở dài, đi tìm lốp xe giúp bọn họ.
Vương Tiểu Đồ vốn dị định bỏ cuộc sau khi nhìn thấy cảnh này, đầu tiên là vui mừng, sau lại thở dài, biểu cảm u sầu.
La Vy Vy để ý thấy, hỏi: "Cậu thở dài gì thế?"
Vương Tiểu Đồ lắc đầu, mấy giây sau nói: "Vy Vy.. Tôi có thể gọi cậu như vậy không?"
"Đương nhiên là được."
La Vy Vy vừa gửi tin nhắn nói cô đã đưa xe cho Thẩm Mộ Thành trả cậu với Phàm Nhất Hàng, vừa đáp lời Vương Tiểu Đồ.
Đến khi gửi xong, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương Tiểu Đồ: "Sao thế? Vừa nãy hình như tôi nghe thấy cậu thở dài. Vẫn còn buồn sao?"
"Không phải như vậy.." Vương Tiểu Đồ do dự, cuối cùng mở miệng nói: "Thật ra tôi rất ngưỡng mộ cậu. Vy Vy, cậu thật sự rất xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã cảm thấy cậu rất xinh. Tôi đang nghĩ, người đẹp như cậu thật tốt, sẽ không bị người ta bắt nạt, cũng có thể có nhiều bạn bè, càng không bị người khác chửi là con lợn con heo.."
Biểu cảm trên mặt La Vy Vy nghiêm túc trở lại: "Tiểu Đồ, có thể cậu không tin, nhưng cậu là bạn nữ đầu tiên tôi quen ở đây."
Vương Tiểu Đồ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
"Từ trước đến nay, vẻ ngoài không bao giờ là thứ quan trọng nhất, giống như cậu vậy, có thể trong mắt mọi người, cậu không xinh đẹp như Lâm Kỳ Hân, nhưng tôi cảm thấy tôi rất thích cậu."
"Tiểu Đồ, cậu phải tự tin, mỗi người đều có hào quang của riêng mình."
Ánh chiều tà chiếu xuống mặt La Vy Vy, sau mấy giây ngơ ngác, khóe miệng Vương Tiểu Đồ nở nụ cười.
Con người ở độ tuổi thanh xuân luôn thích đánh giá vẻ ngoài của người khác, có khi bọn họ sẽ quên mắt mỗi người đều có ánh hào quang của riêng mình.
Ngày hôm nay, cuối cùng La Vy Vy cũng có được bạn nữ đầu tiên trong cuộc đời mình.