La Vy Vy chạy thẳng tới khu để xe của Thất trung, tìm thấy xe Phàm Nhất Hàng thì cô cũng thở không ra hơi rồi.
Nhịp tim cô đập rất nhanh, chính cô có thể cảm nhận được nhịp đập "bâng bâng bâng" của trái tim. Nhưng nguyên do không chỉ là vì vừa nãy chạy nguyên một đoạn đường, mà còn vì câu hỏi ban nãy của Tống Ninh Viễn.
Không phải cậu thích Phàm Nhất Hàng đấy chứ?
Cô quên mất khi đó mình đã trả lời thế nào, nhưng phản ứng đầu tiên chính là quay sang nhìn hướng khác, trong lòng có cảm giác lo lắng sâu sắc.
"Không phải cậu thích Phàm Nhất Hàng đấy chứ", câu nói này đã chiếm giữ tâm trí cô.
La Vy Vy phiền não cào đầu, nói với bản thân mình không thể được, cô còn lâu mới bị tướng mạo của Phàm Nhất Hàng mê hoặc.
Dưới vẻ ngoài lấp lánh của Phàm Nhất Hàng là một tâm hồn tẻ nhạt và có hơi cô quạnh. Bẩm sinh cô đã thích tự do, còn lâu mới thích tên ngốc nhạt nhẽo như Phàm Nhất Hàng!
"Phù.." La Vy Vy thở dài một hơi, tự nhủ đừng nghĩ nhiều nữa.
Đợi đến khi nhịp tim khôi phục lại trạng thái bình thường, cuối cùng cô đã đứng trước xe Phàm Nhất Hàng.
Xe đạp của Phàm Nhất Hàng rất bắt mắt, nhìn là biết không phải xe bình thường. Mặc dù cô không biết giá cụ thể của nó, nhưng chắc chắn không rẻ chút nào.
Lúc này vẫn chưa có dịch vụ cho thuê xe đạp, người có xe đạp riêng để đạp đi học được vô số người ngưỡng mộ. Vậy nên chiếc xe này của Phàm Nhất Hàng có thể nói là giá trên trời, là ước mơ của rất nhiều học sinh thời đó.
Khi La Vy Vy mở khóa xe, người bên cạnh luôn dùng ánh mắt kì quái để nhìn cô, giống như cô là kẻ trộm xe vậy.
La Vy Vy móc chìa khóa xe vào ngón tay, mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn: "Nhìn gì mà nhìn?"
Khi chúng ta còn trẻ, ai cũng thường rất khó phục một người. Giọng điệu La Vy Vy không tốt đẹp cho lắm, điều này khiến đám con gái lớp 12 bỗng dưng không nhịn được mà cười châm biếm: "Tôi đang xem một đêm của cô đáng bao nhiêu tiền? Mạn phép hỏi cô đã dùng mấy đêm để mua được chiếc xe này vậy?"
Đầu La Vy Vy quay mòng mòng, ban đầu cô vẫn chưa hiểu lời cô ta nói là ý gì, đợi đến khi cô hiểu ra, đối phương đã đạp xe đi rồi.
"Mẹ kiếp!" La Vy Vy tức tới nỗi đạp mạnh chân lên cột ở nhà để xe.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, khi vô số tin đồn nhảm đổ lên đầu cô, gần như cô đều không để ý, nhiều nhất chỉ tức giận mà thôi. Nhưng thi thoảng trong lòng cô cũng có lúc không kiên cường, ví dụ như hiện tại, sau khi tức giận, cô ủy khuất tới mức muốn bật khóc.
Mắt la Vy Vy đỏ lên, giống như chú thỏ mất đi củ cà rốt.
"Cậu đang làm gì vậy?" Giọng nam trong trẻo vang lên phía sau.
La Vy Vy kinh ngạc, vui mừng quay đầu, sau khi nhìn thấy người, ánh mắt lập tức ảm đạm đi.
"Sao lại là anh?" Trong giọng nói của cô không che giấu nổi sự thất vọng.
"Không phải anh thì còn có thể là ai nữa?" Thẩm Mộ Thành bước lên phía trước, hỏi: "Hả? La Vy Vy, em nghĩ là ai?"
"Chẳng ai cả." La Vy Vy quay sang hướng khác, rủ mắt che đi vành mắt đỏ hoe của mình, cúi xuống mở khóa xe.
Thật ra Thẩm Mộ Thành đã nhìn thấy từ lâu rồi. Ở phía xa, anh ta nhìn thấy La Vy Vy đang điên cuồng đạp cột, sau đó cảm xúc lại bắt đầu sụp đổ, giống như đang khóc, vậy nên anh ta mới gọi điện cho tài xế kêu ông không cần đến đón, tự anh đi bộ về.
Nhưng anh ta không hỏi nguyên nhân mà chỉ nói: "Chiếc xe này không phải của em đúng không?"
La Vy Vy không ngẩng đầu lên, đáp: "Là của tôi."
"Hả?"
Thẩm Mộ Thành ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn xe nói: "Leader EQNX.. giá lên tới hơn 35 triệu, bố mẹ em nỡ mua cho em sao? Hơn nữa lại còn là kiểu cho nam nữa."
"Tôi.." La Vy Vy bị lời của Thẩm Mộ Thành làm cho nghẹn lời.
Thẩm Mộ Thành cầm lấy khóa, dắt xe qua: "Của Phàm Nhất Hàng đúng không? Vừa nãy anh nhìn thấy cậu ta đi cùng Lâm Kỳ Hân."
"Sao nào? Cậu ta coi em là thuộc hạ để sai bảo, kêu em đạp xe cậu ta về?"
La Vy Vy cắn môi, trầm mặc mấy giây rồi nói: "Không phải chuyện của anh! Trả khóa lại cho tôi, tôi phải đi rồi."
Cô đưa tay ra muốn cướp lại khóa, Thẩm Mộ Thành nghiêng người, giấu tay ra sau, La Vy Vy bổ nhào vào không trung, suýt chút nữa bổ nhào vào lòng anh ta.
La Vy Vy tức giận, dậm chân nói: "Anh làm gì thế hả? Mau trả cho tôi!"
Thẩm Mộ Thành nghiêng đầu về phía xe đạp: "Anh đạp về giúp em."
"Không cần."
"Em chắc chắn?" Thẩm Mộ Thành cười: "Vậy em đạp thử một đoạn trước, chiếc xe này không có phanh xe, phải dùng chân để phanh, đòi hỏi kĩ thuật lắm đấy. Trên đường em đạp về có mấy đoạn là ổ gà, em chắc em đạp được tới nơi chứ?"
"Tôi.." Cô không chắc lắm.
"Vừa hay anh cũng đang đi tới tiệm net Lam Âu, có thể tiện đường đưa em về nhà Phàm Nhất Hàng."
La Vy Vy hơi dao động, đạp chiếc xe bắt mắt như vậy ra khỏi cổng trường, ngày mai không biết sẽ đồn ra bao nhiêu tin nhảm nữa. Hơn nữa, cô quả thật chưa đạp thử loại xe không phanh nào như vậy.
Hơn nữa, đợi đến khi cô đạp về, nói không chừng còn gặp con bé Lâm Kỳ Hân ở trên đường thì sao.
Dựa vào đâu mà Lâm Kỳ Hân có thể ngồi trên BMV cười, còn cô lại phải đạp xe đạp khóc chứ?
Dù sao đạp xe trả đến tay Phàm Nhất Hàng là hoàn thành nhiệm vụ.
Sau khi đưa ra quyết định, La Vy Vy hỏi: "Vậy anh biết nhà Phàm Nhất Hàng ở đâu phải không?"
Thẩm Mộ Thành vừa nhét chìa khóa vào cặp sách, vừa đáp: "Biết."
"Vậy thì tốt.. Không đúng." La Vy Vy kỳ quái híp mắt: "Sao anh lại biết?"
"Bởi vì anh và Phàm Nhất Hàng là bạn bè." Da mặt Thẩm Mộ Thành rất dày, nhưng anh ta cũng đâu thể nói rằng mình đã dùng nguyên một ngày để thu thập toàn bộ thông tin của Phàm Nhất Hàng.
La Vy Vy không nghĩ nhiều mà tin luôn, dù sao tình bạn của con trai cũng đơn giản hơn con gái nhiều, có khi chơi một trận bóng là thành anh em tốt rồi.
"Vậy tôi giao xe đạp cho anh, anh đừng đi đến quán net, đến thẳng nhà cậu ta đi. Nếu như cậu ta vẫn chưa về thì anh đưa xe cho ông nội cậu ta, ông nội sẽ ở nhà thôi."
La Vy Vy dặn dò chi tiết, chỉ sợ làm mất chiếc xe đắt đỏ này cô còn lâu mới đền nổi, ngay cả xe đạp phèn cô còn không đền nổi nữa là.
Thẩm Mộ Thành đảm bảo chắc chắn, La Vy Vy mới thoải mái đưa xe đạp ra, lo lắng nhìn Thẩm Mộ Thành.
Thẩm Mộ Thành dẫm lên bàn đạp, chân khác chống xe, chiếc xe đạp đi khoảng một mét.
Anh ta quay đầu, một tay giữ xe, một tay vẫy về phía La Vy Vy: "Ngày mai gặp lại, La Vy Vy."
La Vy Vy giật nảy mình, mặt lo lắng, hét lên: "Anh đừng nhìn về phía sau! Chú ý an toàn!"
"Không cần lo lắng cho anh, kỹ thuật lái xe của anh rất tốt, xe ô tô hay xe đạp đều ok." Trong giọng nói của Thẩm Mộ Thành mang theo sự kiêu ngạo.
La Vy Vy khinh thường: "Tôi kêu anh chú ý sự an toàn của xe đạp kìa! Đừng để va vào đâu rồi sứt mẻ đấy!"
Thẩm Mộ Thành: ".. Ờ."
La Vy Vy nhìn Thẩm Mộ Thành đạp xe đi, trái tim mới bình thản hạ xuống. Mãi cho tới khi xe và người biến mất ở ngã rẽ, cô mới thu tầm mắt lại, cũng đi ra phía cổng trường.
Thế nhưng vừa mới đi được mấy bước, cô đã nghe thấy giọng nói bất thường.
"Hu hu hu.."
Có người đang khóc, là kiểu đang cố kìm nén tiếng khóc.