Phủ Nhị hoàng tử. Đình đài lầu các, xa hoa tráng lệ.
Hiên Viên Cực nâng ly rượu, mặt lộ vẻ cười, phá lệ ôn hòa.
Mà Chiến Liệt, tự ngồi uống trà, cũng không quan tâm thần sắc Hiên Viên Cực.
Hắn một mình sống ở Đào Hoa cốc hơn mười năm, muốn so trầm mặc, ai có thể bì? Cho nên tự nhiên, người mở miệng chính là Hiên Viên Cực.
“Chiến Liệt, ngươi thích Tiêu Thất?” Chiến Liệt nhìn hắn, lại rất nhanh buông mắt xuống, không để ý tới hắn nữa. Hiên Viên Cực cũng lơ đễnh, tựa hồ đã quen, chỉ khẽ cười nói, “Người dám nâng tay lên chụp đầu ngươi còn có thể tay chân lành lặn mà đứng, thật sự là không nhiều lắm a!”
Chiến Liệt bĩu môi. Hắn đã hứa với Kỳ An không làm phân bón, nhưng lại không quy định là không hể làm cho người ta thiếu tay, thiếu chân, hay bỏ đi cái mũi.
Nụ cười Hiên Viên Cực dần ảm đạm, “Chiến Liệt, chẳng lẽ ngươi đã quên đó là Tiêu Thất?” Chiến Liệt rốt cục đặt chén trà xuống, trên mặt đầy vẻ quật cường, “Nàng là Kỳ An!”
Hiên Viên Cực cười, nói thâm sâu, “Nhưng nàng cũng là Tiêu Thất. Nàng sẽ yêu bất cứ ai, sẽ không yêu ngươi.”
Phảng phất nghĩ tới cái gì, Chiến Liệt đứng phắt dậy, “Ta mặc kệ, dù sao nàng chính là Kỳ An của ta!” nói lớn tiếng như vậy, là nói cho người khác nghe, đồng thời cũng là tự nói cho mình nghe.
Hiên Viên Cực nhìn hắn, “Chiến Liệt, trong lòng ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai! Ta chẳng qua chỉ nhắc nhở ngươi, đừng làm gì quá, kết quả vẫn chỉ là công dã tràng thôi!”
“Rầm!” một tiếng, nóc đình nghỉ mát đã bị nhấc lên, mà hồng y thiếu niên vừa mới ngồi kia cũng đã không thấy tăm hơi.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Hiên Viên Cực, hắn vẫn giữ ý cười trước sau như một, lại ẩn hiện vẻ trào phúng!
Tình yêu đối với người như bọn họ mà nói, là cỡ nào xa xỉ?