“Lãng nhi, làm rất tốt!”
“Chiến Liệt, ngươi đang làm gì vậy?” “Phanh” một tiếng, đẩy Chiến Liệt ra.
“A, Hiên Viên Sam, chàng có biết rau này cần ăn cọng chứ không phải lá không? Chàng rửa đống lá đó làm gì?”
“Trường Lan, Trường Lan, ngươi qua dạy họ nhanh lên!”
Sau một hồi luống cuống tay chân, đồ ăn nóng hổi cũng được bưng lên. Lãng nhi ăn một miếng, liền nhảy dựng lên, kêu to, “Nương, nương bất công!” rồi đưa ngón tay mập mạp chỉ thẳng vào Chiến Liệt, “Vì sao hắn từng được ăn đồ ăn nương làm còn Lãng nhi thì không?”
Rõ ràng là như vậy! Hừ, nương chính là bất công.
Hắn tức giận trừng mắt với Chiến Liệt, “Cho dù bộ dáng ngươi đẹp mắt, Lãng nhi cũng không muốn ngươi làm cha. Nương, nương không được thích hắn!”
Chiến Liệt cũng trừng mắt, “Vì sao không thể thích?”
“Nương bất công, Lãng nhi sẽ kkhông cho nương mến ngươi!”
“Không chấp nhặt với tiểu quỷ nhà ngươi. Kỳ An thích ta nhất!”
“Nương thích nhất chính là Lãng nhi!” Lãng nhi không đồng ý kêu to.
Kỳ An gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát Hiên Viên Sam, thấp giọng nói, “Chiến Liệt vẫn là một hài tử, chàng về sau đừng so đo với hắn!”
Khó chịu trong lòng lúc này mới chậm rãi tan đi. Hiên Viên Sam cười tủm tỉm với nàng, chỉ cần nàng thích, nàng muốn, hắn đều có thể thành toàn. Chỉ cần, nàng yêu hắn!