Kỳ An đang ngồi rửa mặt bỗng nghe từ xa truyền tới một vài tiếng động, nàng nhẹ nhàng nằm úp sấp trong bụi cỏ, nhìn ra bên ngoài.
Trên vách núi hạ xuống vài người, đầu tiên chính là một người bạch y tóc đen, anh tuấn tuyệt luân.
Ngắn ngủi một thời gian không gặp, hắn lại gầy thành như vậy.
Kỳ An ngồi trong góc, sống mũi cay cay khó chịu.
Hiên Viên Sam chân vừa chạm đất đã nhìn ngó xung quanh, thần sắc ngưng trọng.
Đợi đến khi bọn Phượng Định, Khinh Ngũ đều xuống tới, Hiên Viên Sam phân ra các hướng tìm kiếm cho bọn họ rồi một mình chạy sang hướng khác.
Tay Kỳ An nắm nát nhành cỏ dại, chỉ có thể nhìn bóng dáng hắn, nghẹn ngào gọi, “Hiên Viên!” Hai chân phảng phất mất hết khí lực, ngã ngồi trên mặt đất.
Hiên Viên Sam đứng khựng lại một khắc, vụt xoay người lại, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
“Kỳ An!” hắn há miệng thở dốc, lo sợ chạy tới.
“Hiên Viên!” Kỳ An thì thào gọi, nước mắt chảy quanh nhìn bóng dáng quen thuộc kia chạy tới, sau đó ôm nàng vào lòng.
Cái ôm thật ấm áp. Kỳ An ôm hắn, bao nhiêu lo lắng sợ hãi mấy ngày qua cùng bộc phát ra, “Hiên Viên!” Nàng gục trong lòng hắn, khóc thành tiếng.
Hiên Viên Sam ôm nàng, như là muốn dùng hết khí lực cả đời.
Hắn nhắm mắt lại, vùi đầu vào tóc nàng, trái tim đau đớn! Thê của hắn, tìm được nàng chính là giữ lại được một nửa linh hồn của hắn.
“Hiên Viên!” Kỳ An không ngừng gọi. Hiên Viên Sam không ngừng vỗ lưng nàng, ghé miệng vào tai nàng, “Có ta ở đây, đừng sợ!”
Có lẽ càng an tâm sẽ càng cho phép mình yếu đuối.
Kỳ An khóc thật lâu, Khinh Ngũ nhìn vương phi đang khóc đến thiên hôn địa ám trong lòng Vương gia, hốc mắt đỏ lên, lại mạnh miệng nói khẽ với Phượng Định, “Giờ ta đã biết công phu khóc của tiểu thế tử là di truyền từ ai!”
Phượng Định nhẹ nhõm liếc hắn, “Nếu như chúng ta không tìm được vương phi, ngươi sẽ biết công phu khóc của ngươi và tiểu thế tử ai lợi hại hơn ai!”
Hiên Viên Sam nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Kỳ An. Kỳ An nhớ tới bộ dáng khóc rống vừa rồi của mình thì có chút ngượng ngùng, mặt đỏ hồng nhìn thị vệ đằng xa, khẽ đẩy hắn, “Ta tự làm!”
Hiên Viên Sam thở dài một hơi, hôn hôn lên mắt nàng, tay vẫn kiên định tiếp tục sự nghiệp lau nước mắt cho nàng.
“Hiên Viên, Lãng nhi không sao chứ?”
Lúc này mới hỏi việc khiến nàng quan tâm nhất.
Thời khắc đo nàng đem hy vọng sống để lại cho Lãng nhi, cũng cảm thấy áy náy với Hiên Viên Sam và Bảo Nhi, nhưng nàng làm mẫu thân, bảo vệ cho hài tử đã trở thành bản năng.
Cho nên nhìn sắc mặt Hiên Viên Sam hơi cứng lại, nàng chỉ có thể giữ chặt tay hắn, nhỏ giọng nói, “Thực xin lỗi!”
Hiên Viên Sam lắc đầu, “Ta chỉ cần nàng còn sống.”
Lập tức bổ sung, “Lãng nhi không sao, chỉ là không có nàng, cả hai hài tử đều không ổn. Lãng nhi không nói câu nào còn Bảo Nhi thì khóc suốt ngày đêm.”
Hiên Viên Sam giữ tay nàng không buông ra.
Kỳ An bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng lại sung sướng cong lên.