Vì sao tất cả mọi việc đều sẽ kết thúc, tất cả thời gian đều sẽ trôi qua?
Chiến Liệt nhìn người vì vết thương của hắn mà bận rộn cả ngày kia, nhìn nàng vì hái thuốc mà trên người thêm nhiều vết xước, nhìn nàng vì băng bó vết thương cho hắn mà xé rách cả quần áo, nhìn nàng tươi cười, cố gắng cất giữ những hình ảnh đó vào trong trí nhớ.
Nếu có thể, cứ như vậy sống cả đời cũng tốt.
Trong lòng vừa nghĩ, miệng đã nói ra đầy chờ mong, “Chúng ta cứ sống như vậy được không?”
Kỳ An quay đầu lại, an tĩnh nhìn hắn, ánh sáng trong mắt thiếu niên kia chiếu rọi làm nàng thấy đau.
Nàng mấp máy môi, chung quy vẫn không nói ra lời.
Quang mang trong mắt Chiến Liệt cũng dần ảm đạm, cuối cùng thì tắt hẳn.
“Ta đã bỏ lỡ cái gì?” là hỏi nàng, cũng là tự vấn.
Hắn bỏ lỡ cái gì?
Động tác Kỳ An chậm lại, bắt đầu hồi tưởng quá khứ.
Kỳ thật lúc mới gặp hắn, chẳng qua chỉ là một dung nhan kinh diễm giữa rừng đào hoa bay tán loạn. Cùng với ánh mắt kia, trong suốt như nước, không hề toan tính. Không biết cái gì tác động làm nàng mặc dù bị hắn bắt đi mà lại không hề oán hận.
Có lẽ ngay từ đầu nàng đã nhìn thấu bên trong vẻ ngoài kiêu ngạo của hắn là một linh hồn đơn thuần. Thế nên tâm thế phòng bị của nàng cũng dần dần lơi lỏng.
Nàng thấy hắn và nàng là những người giống nhau.
Nàng vốn ngoài mặt tiêu sái tự nhiên, bên trong lại đầy những vết thương nát lòng, dù có tươi cười đến đâu cũng không giấu được những mệt mỏi nơi linh hồn.
Còn hắn, nhìn nhân sinh như không, chỉ cần phất tay liền có thể vứt bỏ tất thảy những gì hắn không thích. Tùy hứng như vậy, bừa bãi như vậy, lại khiến cho người ta dễ dàng nhìn thấy những yếu ớt trong đáy lòng hắn.
Nếu như sau này, nếu như có tương lai cho bọn họ, có lẽ là một cảnh tượng tươi sáng đẹp đẽ.
Chỉ là bọn họ từ sớm đã không có tương lai.
“Chiến Liệt, ngươi phải biết rằng, ta luôn hy vọng ngươi hạnh phúc hơn ai hết.”
Những cái khác không nói tới, chỉ có những lời này là chân tâm thật ý của nàng.
Chiến Liệt cụp mắt, gật đầu.
Không muốn làm nàng khó xử, cho dù hắn biết rõ hạnh phúc của hắn chính là nàng.