Trung tới cửa tiệm của Sơn, 1 mình. Vừa tới nói thì được các anh zai xăm trổ chặn đường, bảo đã có hẹn trước chưa?
- Dạ em có gọi điện cho anh Sơn rồi ạ. Em là người nhờ anh sơn bán con mô tô.
- À rồi. Bán xe thì dắt xe ra sân sau. Đi vòng ra phía kia!
- Dạ vâng. Cảm ơn anh ạ.
Trung dắt ra sân sau, đàn em có vào gọi Sơn chột ra để giao dịch buôn bán.
- Chú em bán xe đấy hả?
- Dạ vâng ạ em chào anh.
- Lần đầu không biết không có tội. Pass giao dịch của anh mày là Sơn 280897, nhớ chưa?
- Dạ vâng ạ anh. Anh xem giúp em con xe.
Sơn lòng và lòng vòng 1 chút, xem cả bảng điều khiển, từng chỗ ngóc ngách xem có xước xát chỗ nào không, rồi đưa mắt nhìn Trung, thấu cậu trai này có vẻ vội vã.
- Chú mày làm sao mà phải vội thế?
- Dạ... em chỉ được đi tới 3h thôi ạ anh. Nên....
- Rồi. Mày nói là mày mua con này 2 năm, sao mới đi có chưa tới nghìn km?
- Dạ em còn con SH nữa ạ anh, chủ yếu đi học bằng con đó, con này thì lượn vài nơi thôi ạ.
- Rồi. Mày theo tao!
Trung theo Sơn đi vào bên trong, nơi nhận tiền, nhìn quanh thì cũng chỉ có luẩn quẩn bộ sofa đã cũ, rồi bộ pc với vài chiếc wave alpha.
- Ngồi đi đợi tao lấy tiền. Thằng kia rót nước mời khách, mặt mày cứ trơ thế à!
- Dạ anh để em tự nhiên được rồi ạ.
Sơn đang lấu tiền thì có điện thoại gọi tới, là Bryan. 2 bên đã giao hẹn rồi cho nên cứ vậy mà diễn thôi.
- Alo? Ai gọi Sơn chột đấy?.... À ừ ừ, ừ... Đang chết đói đây.... Sao? Nhiều không? Phải nhiều thì thằng này mới làm chứ ít là không làm đâu... Rồi rồi, để xem xét.
Sơn nói xong cuộc điện thoại giả vờ liền thở hắt ra 1 cái, nói rằng làm ăn càng ngày càng khó khăn, nói với Trung luôn:
- Đúng ra anh mày chỉ thu được giá 1 nửa hoặc trên 400 triệu 1 tí thôi. Tại xe của chú mày mới quá. Đây, anh thu xe của mày 500 triệu tròn. Đếm lại đi.
- Dạ... được 500 triệu sao ạ?
- Ừ. Xe còn mới nguyên thế kia mà. Thôi về nhnh đi không mẹ mày chửi. À mà.... bố mày có không đồng ý thì qua đây anh trả lại xe.
- Dạ bố mẹ em cũng bảo em bán đi mà, chứ xe to quá đi cũng khó chịu. Dạ hôm nào em xin được mời anh đi cafe ạ.
- Thôi tao bận lắm, 1 2 hôm nữa có phi vụ làm ăn rồi. Thôi về đi.
Trung hí ha hí hửng cầm sấp đô 500 triệu về nhà. Bố mẹ cậu ta thì mong muốn cậu ta bán con mô tô đó đi từ lâu, nhưng lúc đó vì đam mê, bố chiều nên bố mua, bây giờ không thích nữa thì bán, thế thôi. 1 duy nghĩ chợt nảy lên trong đầu của Trung, cậu ta bắt grab về nhà, vệ sĩ cũng không bất ngờ gì về việc Trung bán con mô tô. Trung chay lên trên phòng mình, khoá cửa lại, cất đôla đi vào trong két rồi ngồi vạch ra 1 kế hoạch.
Phía cô, mẹ con Ngọc Trân, Wiliam và Đức đang lượn lờ hội chợ ở Times City, haha sáng nay Mỹ Anh nói nay có hội chợ quả không sai mà. Nhưng....
- Em không được ăn đồ dầu mỡ đâu Linh.
- Nhưng nhưng mà... ( ực)... dạ vâng ạ.
- Vậy em mua ô mai nha!
- Cái đó thì được. Nhưng ăn ít thôi, em đang bị vậy không được ăn quá nhiều ngọt.
- Dạ dạ em biết mà...
Cô tứa nước miếng ra khi nhìn thấy quầy ô mai đủ loại kia. So với Hồng Lam hay Bà Thu, ô mai bày bán kiểu này này mới làm cho cô thích thú. Lấy mỗi loại 2 lạng mang về nhà ăn dần luôn, hoa quả dầm kìa...
- Chị ơi cho em 30 nghìn hoa...
- Cái đó cũng không được.
- Kìa chị.... 1 chút thôi.
- Vết khâu đó phải kiêng. Nghe chị đi.
- Dạ.... chị cho em gửi tiền ô mai ạ.
Wiliam hỏi sao lại phải kiêng nhiều như vậy á, thì Ngọc Trân gật đầu rồi nói rằng con gái chúng tôi khổ lắm. Lúc mang bầu Gia Bảo chị thèm toàn thứ linh tinh, Wiliam biết thừa còn gì. Khổ lắm chả sung sướng gì đâu.
- Vậy vết khâu đó....
- Ừm. Đã khâu thì phải kiêng toàn bộ, gà, thịt bò, rau muống, rồi tôm và vài loại hải sản. Còn đã mang thai rồi thì không được để đau ốm, bởi phụ nữ mang thai không được uống thuốc linh tinh sẽ ảnh hưởng tới thai nhi. Sướng nhất ấy, là đàn ông các anh.
- Tôi nào đã biết mùi vị đàn bà ra sao đâu. Còn đại ca thì.... ôi sao khổ thế.
- Còn con bé nữa, tôi đang lo nó có thai. Con bé nói với tôi là nếu nó có thai nó sẽ phá, tội nghiệp.
- Phá thai bộ nguy hiểm lắm à?
- Ừm. Phá đi thì dễ, nhưng nó gây đau đớn, chưa kể tới việc bị ám ảnh tâm lý. Khổ lắm đấy anh Wiliam à. Trước đây tôi cũng đã định bỏ Gia Bảo, chị dâu tôi đã khuyên tôi nhiều lắm đấy. Cuối cùng tôi cũng hạ sinh thành công.
Anh chị đưa mắt nhìn cô đang dắt tay Đức đi chơi thăm thú 1 vòng hội chợ, ăn kem rồi ô mai nói chung là đủ loại.
Trọng Lâm anh từ lúc có thêm mặt bằng là bận bịu tối ngày, nhưng vẫn có thời gian để tiếp các thành viên hội đồng quản trị. Hiện tại họ đang bàn việc xây dựng nhà hàng mang phong cách Việt Nam. Thực đơn chính anh sẽ là người tạo lập, nấu chính sẽ là cô Hương, phụ bếp chính sẽ là mrs Helen, đội ngũ xây dựng nhà hàng anh giao cho mr John đàm phán, việc thu chi mỗi ngày sẽ do mrs Jane đảm nhiệm, thu bao nhiêu, chi bao nhiêu phải gửi báo cáo cho anh vào mỗi tối lúc 7h ( theo giờ Nevada), có ai hùn vốn, góp vốn đều phải tìm hiểu kỹ thân nhân của họ, cái này Bryan sẽ đảm nhiệm. Ngài Richard hỏi:
- Chủ tịch. Chúng ta có nên mở 1 Lounge nhỏ nhẹ ở đó không, sử dụng tầng trên cùng có view đẹp. Mình sẽ sử dụng hoa quả trái cây từ bên Đà Lạt.
Trọng Lâm anh phiên dịch sang tiếng Anh cho mọi người nghe về ý kiến này. Bản thân anh anh thấy nó cũng hay ho. Bây giờ tích hợp như vậy cũng tiện lắm, tiết kiệm mặt bằng và chi phí xây dựng.
- That’s a good idea mr president. What about you?
- Yes, I like it. Let's toast to L2 Restaurant & Lounge! Cheers!
- CHEERS!
Tất cả nâng ly champagne lên chúc mừng cho L2 Restaurant & Loung sắp tới đây được khai sinh trên đất Nevada. Trọng Lâm nói:
- At the end of February we will comback Nevada. Take a full day off March 1st, and on March 2nd, I want mr John, and me, to meet with Nevada's most prestigious construction company.
Ngài John gật đầu đồng ý liền:
- Yes sir, I will contact the construction company immediately.
- Thank you.
Tới lượt mrs Emily:
- How long do you want to build it sir?
- Maybe by mid-August we have to finish everything and sell it in the first week.
5 tháng à? Có vẻ ngài chủ tịch của bà hơi vội vã thì phải. Hồi còn xây dựng L2 paradise, Trọng Lâm cũng rất vội vã, còn bắt phải khai trương đúng ngày 31/8. Bà cứ tưởng hôm đó là ngày sinh nhật của chủ tịch, nhưng không phải, ngày sinh nhật của Lâm là 16/5 cơ. Khi mọi người đã đi khỏi phòng vip của anh ở khách sạn Marriott, bà Emily nán lại 1 chút, và hỏi Lâm về ý nghĩa thực sự của tên L2. Trọng Lâm anh cũng rất tin tưởng vào người phụ nữ này, nên đã nói cho bà biết. Thục Linh, chính là người mà anh 1 lòng yêu thương, L2 là tên của 2 người ghép lại, Lâm và Linh, ngụ ý rằng Lâm và Linh mãi không chia lìa. Và L2 Paradise, được sinh ra trùng với ngày sinh nhật của cô.
- I also predicted that the two of you would have this relationship. Since December when he and all came here, that party, I could see that he loved her very much.
- You have already know, I won't hide it anymore. I also told everyone from the beginning, that I'm just the interim president. Do you remember?
- Yes I remember.
- So I'd like to tell you first, L2 Restaurant & Lounge, that it must be finished and opened to guests on August 30th. And at that moment, I will resign as president. The person I want to recommend is you, mrs Emily.
- Me? Haha you’re just kidding sir.
- No no... I’m not kidding.
Lúc anh thôi không làm chủ tịch của Casino Las Vegas, anh sẽ về Việt Nam và mang cô đi tới nơi cô cần tới. Mrs Emily đã ra khỏi phòng, bà không nghĩ rằng anh lại đề cao bà như thế. Chức chủ tịch của cả tập đoàn lớn có sức ảnh hưởng như thế, anh lại trao lại cho bà ư? Anh làm chủ tịch thì đâu nhất thiết phải có mặt ở tập đoàn đâu. Ngồi họp online ở Việt Nam cũng được. Đâu nhất thiết phải thôi hẳn. Tập đoàn lớn mạnh và có ý tưởng hay ho thế này là nhờ công của anh, bây giờ mà...
Quay trở lại với mặt bằng nơi xây dựng quán L2 Orchid, (lan rừng mà nên sẽ là L2 Orchid, đội ngũ xây dựng vẫn đang miệt mài làm việc. Khanh trước đây có đi bốc vác phụ hồ mấy hôm, nên cũng xung phong vào làm cùng luôn, rất hăng say. Mà cũng phải công nhận 1 điều nhé, Lâm anh rất quan tâm cho đời sống nhân viên, khi đã ănbữa phụ bánh trái hoa quả rồi lại còn cơm nữa, rất là ngon và nhiều món. Công nhân ai cũng bảo là nhận thầu làm công trình cho Trọng Lâm anh chỉ có sướng.
- Anh Hùng nhớ cái đợt sửa sang mỗi 2 tầng 3 4 ở bar bên Đông Anh không?
- Nhớ chứ, làm sao mà quên được. Ăn uống thoả thích ngập mồm rồi, khi xong lại còn thưởng cho mỗi người 20 triệu. Nhờ có cậu Lâm mà tôi mua được cái tủ lạnh gửi về quê đấy.
- Bây giờ nhé, ước gì mà nhận thêm 1 cái thầu nữa xây nhà hàng hay xây nhà cho cậu Lâm, là tôi xung phong liền luôn, không có cần tiền công hay thưởng. Chỉ cần ăn uống thế này thôi.
- Đúng đấy.
- Ăn uống thế này thì lại quá dễ rồi chú với các anh.
Trọng Lâm lái xe tới nơi xem xét các công nhân ăn uống, còn cơm nên người nào gầy anh bắt ăn 2 suất. Nhất là Khanh.
- Thằng này. Tao bảo mày trông cửa hàng cơ mà sao lại ra đây.
- Dạ đại ca. Em quen công việc chân tay rồi ạ, đứng yên 1 chỗ em không chịu được. Em cũng từng làm phụ hồ mà.
- Ừ thôi cũng được.
Cái anh hồi nãy nói không nhận tiền công, chỉ cần được ăn uống thế này mỗi ngày thôi, đứng lên đi tới chỗ Lâm đang đứng nói rằng nếu khi nào xây nhà ở thì cứ qua Khải Sơn, anh em khác thì không biết nhưng riêng anh ta, sẽ không nhận tiền của Lâm nữa vì anh tài trợ ăn uống ngủ nghỉ nhiều quá rồi.
- Công của các chú và các anh, sao lại nói không lấy chứ ạ? Cháu không thưởng thì cô Thoa cũng sẽ thưởng. Xây nhà.... vâng cũng rất hay ạ. Trước cháu có căn ở bên Tây Mỗ, cũng xây đó chú ạ mà bán đi rồi, tiếc đứt ruột. 1 thời gian nữa đúng là phải xây nhà ở gần đây rồi. Các chú và các anh yên tâm, thằng Lâm này mà xây sửa gì chỉ có tin tưởng Khải Sơn thôi.
Trọng Lâm anh nói xong, quan sát thêm 1 chút nữa rồi chào các chú các anh rồi đi tạt té vào nhà cô chơi 1 chút, trước đó không quên dặn Bảo và Bryan, từ ngày mai mua cơm trưa và tối thì đảm bảo mỗi người 2 suất, đủ no thì mới làm việc được.
Tới nhà cô, vì chìa khoá nhà cô Trân cầm rồi nên anh phải bấm chuông thôi.
- Lâm à con. Vào đi.
- Dạ con chào bố. Con có đi mua trái cây cho đội thợ tiện mua luôn cho nhà mình.
- Ừ cảm ơn con.
Cô đang học trên phòng, biết anh tới nhưng cô không dám xuống chào. Cô nhớ lại lúc anh nhờ vả cô ở cửa hàng trang sức trước ngày khai trương vào hôm, anh nhờ vả rồi còn hôn lên trán cô 1 cái, nụ hôn đó sao giống với Trung trước đây thế? Gục đầu xuống bàn nghỉ ngơi 1 chút thì cửa phòng mở ra.
- Gái yêu à ăn trái cây đi này.
- Bố để đó đi ạ tẹo con ăn.
- Học mệt quá nghỉ thôi con ạ. Ngày mai tới lớp sớm học bài.
- Dạ vâng ạ bố.
[...]
5 ngày sau... ngày 23/2, tức đã 10 ngày từ khi cô và Trung xảy ra quan hệ đó, tức còn 5 ngày nữa là anh Lâm đi Mỹ, ông Minh lên phòng gọi cô dậy đi học vì 6 rưỡi rồi chưa thấy cô xuống.
- Linh ơi, dậy đi học con ơi. Linh ơi... Linh đàn ông của bố ơi.
Cô trùm chăn kín mít từ đầu tới chân, ông Minh lật chăn ra thì thấy cô môi nhợt nhạt, da mặt thì xanh xao quá.
- Linh ơi! Linh! Tỉnh dậy con ơi! LOAN! LOAN ƠI!
Ông Minh cầm điện thoại của cô đút vào túi áo ông, sau đó bế cô xuống dưới nhà rồi nói bà Loan cầm theo thẻ bảo hiểm y tế. Chị Nhã trên tầng 3 phơi quần áo nghe ông Minh gọi giật lên như thế liền chạy xuống xem thế nào.
- Chú ơi em bị sao vậy ạ?
- Nó nóng sốt quá Nhã à.
- Cũng tới giờ đi làm của cô chú rồi. Cô chú để cháu đưa em đi cho ạ.
- Để chú đưa đi được. Con ở nhà nấu cho chú cháo đậu xanh, cho tí đường vào nhé.
Ông bà Minh Loan nhanh chân đi vào con Prado rồi đi tới bệnh viện. Chị Nhã ở nhà cũng đang bắt tay vào nấu cháo đỗ xanh rồi.
- Alo dạ chào cô ạ. Tôi là mẹ cháu Thục Linh.
- Dạ vâng em chào chị ạ.
- Cô giáo ơi. Cháu Linh nhà tôi nó ốm quá, mà vợ chồng tôi cũng đang vội nên chưa viết đơn được, tôi sẽ viết giấy gửi cô sau nhé, có được không ạ?
- Dạ vâng được ạ chị. Em viết hộ được mà.
- Cảm ơn cô nhiều lắm ạ.
Tới bệnh viện đa khoa Hà Nội, ông Minh bế cô vào bên trong phòng cấp cứu luôn, rồi ông nói bác sĩ phải kiểm tra cho cô thật kỹ, nhất là vấn đề thai sản.
- Đó là trách nhiệm của chúng tôi, mời người nhà ra ngoài cho ạ.
Vì kiểm tra tổng quát toàn bộ, nên 1h sau chị Nhã nấu cháo xong mang tới nơi thì bác sĩ vẫn chưa có ra, theo sau chị là Ninh.
- Cô chú ơi bác sĩ bảo sao ạ?
- Bác sĩ vẫn chưa có ra con à.
Khổ, mỗi 1 mụn con gái, nhà lại neo người thành ra... ông Minh vì có cuộc họp lúc 8 rưỡi, mà giờ đã 8h rồi cho nên ông phải đi trước, dặn bà vợ là bác sĩ có nói gì thì phải nói lại cho ông ngay.
Ông Minh đi được 5’ thì bác sĩ đa khoa cùng với 1 bác sĩ nữ trưởng khoa sản đi ra. Bác sĩ khoa sản hỏi:
- Chị là người nhà bệnh nhân Thục Linh?
- Dạ vâng, tôi là mẹ cháu ạ. Con tôi sao rồi bác sĩ?
Bác sĩ đa khoa nói cô vẫn bị bệnh cũ đó là sốt vi rút, sau đó bác sĩ khoa sản nói:
- Tôi có nghe anh Toàn nói rằng bố cô bé đề nghị khám cả vấn đề thai sản. Cô bé không có thai nhé anh chị. Anh chị yên tâm ạ.
Chị Nhã hỏi bác sĩ:
- Dạ bác sĩ ơi, em tôi quan hệ đã 10 ngày rồi, từ ngày 13/2, theo tự nhiên thì từ sau ngày quan hệ từ 10 tới 15 ngày thì mới phát hiện được là có thai. Em tôi nó còn đi học ạ thưa bác sĩ.
- Theo lý thuyết là như vậy, nhưng chu kỳ kinh nguyệt của mỗi người không giống nhau nhé cháu. Tôi có thể khẳng định cô bé chưa có thai.
Đúng vậy, vì bà Loan có đưa cô đi khám phụ khoa, bác sĩ ở đó đã cho cô uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi. Thế là may rồi, Thục Linh à, hãy thoải mái mà học tập cho tốt nhé.
Bà Loan sau đó đi đăng ký phòng vip cho cô nhưng Ninh đã làm trước cho bà việc này ngay từ lúc bác sĩ đi ra rồi. Nhanh nhẹn quá. Cô cũng chỉ bị bệnh cũ mà thôi, bà Loan cũng yên tâm phần nào, dặn chị Nhã với Ninh là sau khi cô được chuyển về phòng hồi sức, cho cô ăn cháo xong là phải pha nước cam cho tí đường thôi, tủ lạnh có đá thì cho 2 3 cục đá vào đó, thỉnh thoảng sờ trán cô xem có nóng quá không thì lấy đá chườm vào trán và cổ. Nói xong bà mới yên tâm để đi.
Sau khi được truyền nước ở phòng cấp cứu, cô được chuyển lên phòng vip ở tầng 4, thơm tho sạch sẽ. Cô thì vẫn nằm li bì nhưng bà Loan dặn không để cho cô mê man nhiều nên chị Nhã và anh Ninh vệ sĩ gọi cô dậy bằng được để ăn cháo và còn uống nước cam.
- Anh... anh chị.
- Dậy ăn cháo này em. À chị báo cho em 1 tin này nhé, bác sĩ khoa sản nói em chứ thể có thai vào lúc này.
- Hihi dạ vâng ạ. Em chỉ lo mỗi cái đó.
- Nhưng chị nghĩ thằng Trung sẽ làm cho em có thai bằng được đấy.
Chị Nhã vừa đun lại cháo cho nóng để cô ăn vừa nói chuyện với cô, Ninh cũng báo cáo luôn, đó là Sang và Khanh, 2 người mới gia nhập đó đã từng nhận của Trung 5 nghìn đô để bắt cóc cô.
- Anh anh Ninh... anh nói sao cơ ạ? Trung... 5 nghìn đô..
- Dạ vâng cô chủ. May mà Bryan đã ngăn chặn được và báo cho anh Bảo. 2 thằng đó trước đây làm cho anh Bảo lúc còn ở tiệm cầm đồ, anh Bảo đã khuyên và rủ 2 thằng đó về làm phục vụ đại ca. Đại ca cũng trả lại tận tay thằng Trung 5 nghìn đô.
Không thể nào ngờ được nổi, Trung lại có thể làm chuyện đó với cô sao? Cả cô và Trung đều đang đi học cơ mà. Ninh còn nói thêm, Trung đã bán con mô tô mà ông Kiên đã mua tặng với giá 500 triệu, rất có thể Trung sẽ ra tay với cô 1 lần nữa đấy.
- Em... anh Ninh à. Không thể nào có chuyện đó đâu ạ. Trung không thể nào bắt cóc em được.
- Có thể cô chủ không biết. Phòng của nó ở biệt thự cá koi, đại ca đã sai Phillip bí mật đột nhập vào đó lắp camera. Những việc nó làm, nó gọi điện cho ai, nhờ vả ai đại ca và chúng tôi đều biết hết ạ. Nếu cô chủ muốn thử thì được ngay ạ.
Chị Nhã nói Trung cũng là người thông minh, lại không biết việc phòng mình có camera ư? Ninh thưa rằng Trung có biết, và Trung đang cố gắng thách thức đại ca. Ngay cái việc trước đây ở căn nhà 2 tầng, Trung cũng biết việc mình bị theo dõi và phòng cũng được lắp camera và máy nghe lén, nhưng vẫn đè cô ra làm chuyện đó, vì muốn cho Lâm thấy sự thất bại của mình. Ninh nói xong làm cô rùng mình nhớ lại tối hôm đó, cái câu mà Trung nói...
[Tôi sẽ cho Trọng Lâm thấy sự thất bại của hắn ta. Nhìn người con gái mà hắn ta yêu nhất rên rỉ dưới thân của tôi.]
- Hoá hoá ra... tất cả... mọi chuyện đều là sự thật?
- Vâng thưa cô chủ. Cho nên tôi muốn nhắc cô chủ hãy cẩn thận trong mấy ngày sắp tới, cô chủ yên tâm trên đường đi học, tôi và Bảo Kiên sẽ theo sát cô, nhưng cô cố gắng hạn chế tới biệt thự cá koi, nếu tới thì phải chọn ngày nào đó có bà Mary ở nhà. Thằng Trung có đưa nước gì cho cô uống thì tuyệt đối đừng uống. Thằng Trung nó rất muốn có đứa con đầu lòng cùng với cô chủ trong lúc này đó ạ.
3 tiếng sau, cũng gần tới giờ tan học rồi nên Ninh sẽ giấu mặt đi 1 chút, bởi rất có thể Trung và mấy người bạn sẽ tới đây thăm cô. Công nhận đấy, Ninh nói đúng thật vì đúng 12h, Trung, Sơn và Vinh tới bệnh viện thăm cô, Sơn thì của nhà trồng được thôi còn Trung và Vinh thì hoa hướng dương và quả.
- Mấy đứa tới thăm Linh à?
- Dạ vâng chị. Cô ấy sao rồi ạ? Sơn điềm đạm hỏi.
- Vẫn bệnh cũ, sốt vi rút em ạ.
- Vẫn là bệnh đó. Haizz...
Sơn để hộp bánh muffin 6 cái trên bàn rồi đưa tay sờ trán cô 1 chút, bàn tay này mùa đông ấm áp mùa hè thì mát lạnh, thật khiến cô thoải mái quá thể. Cho nên không cần phải nói lên cô cũng biết người đó là Sơn.
- Chị ơi. Lúc nào chị về nhà, chị lấy cho Linh dây chuyền với lắc bạc, cả nhẫn bạc đeo vào. Em về cửa hàng bán hàng cùng bố em đây ạ.
- Ừ cảm ơn em đã tới thăm nhé.
Sơn đã chia tay bạn gái lần 1, bởi tính tình đỏng đảnh và mắc bệnh công chúa của Bạch Yến, cho nên khi nhìn thấy cô như này, Sơn không cầm nổi lòng mình nên xin phép ra về trước. Còn Vinh thì cầm bó hoa hướng dương để ở bàn cạnh hộp bánh của Sơn, hỏi thăm cô tí thôi rồi phải về luôn. Chỉ còn Trung thôi.
- Chị Nhã ơi. Bác sĩ còn bảo sao nữa không ạ?
- Bác sĩ chỉ bảo con bé sốt vi rút thôi em ạ. Em ăn gì chưa? Ăn bát cháo nhé, chị mới đun còn nóng này.
- Dạ vâng ạ chị cho em 1 bát nhỏ.
Trung đưa tay luôn vào bên trong lớp áo bệnh nhân của cô, xoa nhè nhẹ vùng bụng phẳng lỳ. Bác sĩ không có nói cô có thai sao? Đã 10 ngày trôi qua rồi. Hôn lên trán cô 1 cái thật sâu rồi sau đó không vội ăn cháo, Trung mở cửa phòng đi ra, đóng lại nhẹ nhàng rồi đi tìm khoa sản.
Trung đi rồi chị Nhã mới lắc đầu ngao ngán, 17 18 tuổi mà đã muốn có con rồi ư? Lại còn đưa tay xoa xoa bụng cô, chị nhìn thấy mà sởn gai ốc quá.
- Dạ chị ơi. Cho em hỏi khoa sản củ bệnh viện mình nằm đâu ạ?
- Khoa sản em đi cầu thang lên tầng 3 em nhé.
- Cảm ơn chị ạ.
Trung chạy 1 mạch lên tầng 3, a khoa sản kia rồi, đi ngó từng phòng 1, thấy có 1 phòng đề biển hiệu ghi bác sĩ Tô Ngọc Như, Trung gõ cửa rồi mở cửa đi vào. Đập vào mắt Trung là dòng chữ “Trưởng Khoa Tô Ngọc Như”, ra đây là trưởng khoa sản.
- Cậu là?
- Dạ chào bác sĩ ạ. Cháu muốn hỏi bác sĩ 1 chút ạ.
- Cậu muốn khám nam khoa thì tới phòng khám nam khoa ở Nguyễn Trãi nhé. Ở đây chúng tôi là khám cho thai nhi và sản phụ.
- Dạ cháu không khám nam khoa ạ. Cháu muốn hỏi bác sĩ về bệnh nhân Hoàng Thục Linh, cô bé mới được đưa vào viện sáng nay trong tình trạng bị sốt vi rút. Cháu là bạn trai của em ấy ạ.
Bác sĩ Tô Ngọc Như nhìn đồng phục của Trung, có in lô gô trường Lý Tự Trọng, cấp 3 mà đã quan hệ tình dục rồi.
- Rồi sao? Cậu muốn hỏi gì?
- Dạ cháu muốn nhờ bác sĩ khám giúp cháu, xem em ấy có thai không ạ.
- Tôi muốn hỏi cậu, cậu đã quan hệ với cô bé bao nhiêu lần rồi?
- Dạ mới 1 lần thôi ạ. Cháu không dùng bao, và bắn vào trong ạ bác sĩ.
- Tôi hiểu rồi. Với trường hợp của cậu, tôi có thể khẳng định là cô bé không có thai. Rất ít trường hợp có thai khi quan hệ tình dục trong ngày đầu tiên.
- Nhưng bác sĩ chưa khám mà.
- Tôi đã có kinh nghiệm 25 năm làm bác sĩ sản khoa. Tôi không cần khán cho cô bé, tôi vẫn khẳng định được cô bé chưa có thai. Cậu tuy không dùng bao cao su, tuy bắn vào trong, nhưng có 1 vài yếu tố để quyết định được cô bé có thai hay không, đó là quan hệ trong ngày an toàn, chu kỳ kinh nguyệt, số lần quan hệ và cuối cùng là thuốc tránh thai. Cậu học cấp 3 rồi cậu cũng đã có kiến thức về vấn đề này. Quan hệ trong ngày an toàn, chỉ có duy nhất 10%, tức là gì, trong 10 người thì chỉ có 1 người là có thai trong ngày an toàn.
Bác sĩ trưởng khoa sản, đã hứa với bố cô rằng nếu có ai hỏi về chuyện của cô, cứ giấu nhẹm đi coi như không biết. Trung nhờ bà khám thai cho cô, có khám nữa khám mãi vẫn chỉ có 1 kết quả là không có thai. Bác sĩ còn nói thêm về số lần quan hệ và chu kỳ kinh nguyệt của người con gái. Nếu nói với Vinh thì có thể cậu ta sẽ biết ngay đấy, nhưng với Trung lơ ngơ này thì... bác sĩ nói với cậu ta 2 lần rồi nhưng vẫn lơ ngơ lắm, nên thôi.
Trung vẫn chưa thông lắm đâu về chu kỳ kinh nguyệt, vì có biết lúc nào cô đến ngày đâu, vì cô che giấu kỹ lắm. Ra khỏi phòng bác sĩ trưởng khoa rồi quay lại phòng của cô, thì thấy Ninh mở cửa ra rồi đóng lại, trên tay cầm chìa khoá nhà cô, đặc biệt chùm chìa khoá đó có hình con kangaroo. Mở cửa đi vào bên trong thì thấy cô đã tỉnh rồi.
- Linh ơi. Em thấy trong người ra sao rồi?
- Em thấy hơi mệt.... đau đầu... 1 chút.
- Ừm. Nằm xuống nghỉ 1 chút nhé.
Trung đặt cô nằm lại xuống giường, sau đó cởi giày và tất ra nằm lên trên giường ôm lấy cô.
- Trung. Anh không về nhà sao?
- Không. Anh nói với mẹ là em nằm viện, nên mẹ không bắt anh về nhà hihi.