Đưa Thục Linh về nhà thì cũng đã muộn ( 10h hơn rồi), nhưng anh có bàn chuyện với Minh Hùng về việc dự án xây dựng khu chung cư cho người có thu nhập thấp nữa. Bế cô lên phòng, trao cô nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào anh quay ra xe và trở về khách sạn Marriott.
- Đại ca. Bố già và đại ca Minh Hùng, cả mr Richard đang chờ đại ca.
- Mr Richard? Không phải ngài ấy đi Đà Nẵng à sao giờ còn ở đây?
- Em cũng không rõ lắm thưa đại ca.
Gật đầu cái rụp, anh vào quầy order 1 ly nước lọc đá rồi lên trên phòng bố già Phong, nơi mà bố mẹ anh, ngài Richard và cả Minh Hùng đã và đang đợi từ 10’ trước.
Cộc cộc…
- Ông bạn đây rồi. Vào đi!
- Mr president!
- Sao ngài nói đi Đà Nẵng với mọi người mà lại về đây?
- Nói chắc ngài không tin, tôi thích hương vị bún chả Hà Nội.
Loanh quanh vậy thôi, anh Lâm rót Chivas ra 5 ly rồi cụng với mọi người, uống cạn hết ly rượu mọi người bắt đầu bàn chuyện công việc. Và anh Lâm cũng rất bất ngờ khi mà ngài Richard lại để tâm tới dự án của Thục Linh.
- Tại sao ngài lại có hứng thú với dự án lần này? Nó không đem lại lợi nhuận.
- Ở nơi nào cũng vậy thôi, Việt Nam, Mỹ hay bất cứ 1 quốc gia nào khác cũng đều có người giàu người nghèo. Tôi muốn góp sức và tiền của vào dự án lần này thưa chủ tịch.
Vậy là tốt rồi, chỉ cần có mr Richard thôi là sẽ có thêm vài người nữa hợp tác cùng anh và gia đình cô. Xây chung cư vốn cần nhiều vốn, bản thân ngài Smith cũng muốn xây cả bệnh viện nữa mà. Dự án lần này tuy không mang lại lợi ích hay lợi nhuận gì cho cam, thế nhưng nó phần nào giúp đỡ được những người khốn khổ.
- Cảm ơn ngài. Ngày mai tôi sẽ mời ngài ăn bún chả, OK?
- Được vậy thì còn gì bằng nữa thưa ngài. Nhưng kể ra nếu được ăn đồ ăn ngài nấu thì chắc sẽ tuyệt vời hơn nữa.
Tưởng cái gì chứ chuyện đó nằm trong tầm kiểm soát của anh, chỉ có điều đoàn doanh nhân và con cái của họ đang ở Đà Nẵng, thôi thì mời họ dịp khác khi họ trở về Hà Nội vậy.
Mặt trời như thường lệ sẽ kí rạng ở đằng Đông thế nhưng hôm nay trời âm u quá, lất phất nhũng hạt mưa rơi. Ngồi nhâm nhi 1 ly rượu nhẹ, Trọng Lâm anh mơ tưởng tới cái ngày trọng đại đó mà chỉ ước gì hôm nay là ngày cưới của anh và cô. Cái ngày cô mặc trên người bộ váy cưới do Tuấn Khang thiết kế cùng anh tiến vào lễ đường, ôi thật hạnh phúc làm sao.
Cộc cộc cộc:
- Vào đi!
Mở cửa bước vào là Bryan, anh vệ sĩ đẹp trai này có cầm vào 1 kẹp clear, bên trong là chiếc thẻ đen quyền lực có tên NGUYEN TRONG LAM nhưng chủ nhân thực sự của nó lại là Hoàng Thục Linh.
- Đại ca. Em đã làm theo lời đại ca dặn dò. Đây là chiếc thẻ đen mà anh cần.
- Ừ. Về phía con nhỏ Hương sao rồi?
- Nó đã 1 tuần nay không ra khỏi nhà thưa đại ca.
Trọng Lâm gật đầu, uống cạn ly rượu rồi quay mặt lại nhìn Bryan và nói rằng anh có chủ trương xây dựng thêm 1 khu đô thị mang tầm cỡ quốc tế ở bên Macau, hơn hẳn khu Black Pearl ở Sài Gòn, và không biết ý của Bryan thế nào.
- Cái này tùy ở đại ca em không có ý kiến gì. Nhưng đại ca đang bị thương, không nên quá ôm đồm công việc.
- Ừm tao biết, cho nên tao muốn mày qua đó giúp đỡ tao quán xuyến công việc.
- Sao cơ? Em… qua đó sao ạ?
- Chính xác.
8 năm trôi qua kể từ ngày anh Lâm cưu mang Bryan, cùng Bryan trải qua biết bao nhiêu chuyện khi còn ở LA, anh Lâm tin tưởng Bryan hơn vào giờ hết, và chuyện ở bên Macau Bryan cũng có công lớn lắm, mặc dù không đích thân cùng anh chiến đấu.
- Công việc của em bên đó sẽ làm những gì thưa đại ca?
- Không vội, cứ từ từ. Mày còn phải giúp tao chuyện đám cưới nữa đấy.
[…]
6 tháng sau, tức 15/1 của năm mới, gia đình Minh Hùng hốt hoảng vội vã và lo lắng khi mà Phương Hoa đau đẻ, không phải còn 1 tháng nữa mới sinh hay sao? Không lẽ Phương Hoa đẻ thiếu tháng?
Tiếng chuông ip phát ra từ con hàng limited của anh Lâm, bực mình khi đang ôm vợ tương lai ngủ mà bị người khác phá đám, anh Lâm bực dọc nhổm người dậy bắt lấy điện thoại ấn nút nghe:
- A… lô.
- L2 ơi giúp tôi với. Phương Hoa sắp đẻ rồi.
- Đùa à cha. Còn hơn 1 tháng nữa cơ mà?
- Không biết nữa, mẹ tôi nói có thể là Hoa sinh non. Nhanh giúp tôi đi huhu…
- Kệ ông. Tôi không biết, không giúp!
Thục Linh vùi mình trong chăn ấm đã nghe được rõ ràng tất cả những gì mà 2 anh đã nói, với tay lấy điện thoại xem lịch, cô có đánh dấu ngày sinh của Phương Hoa rồi là ngày 22/2, không phải là còn 1 tháng nữa sao? Không lẽ chị sinh non?
- Lâm à. Thay đồ đi rồi cùng em tới bệnh viện, chị Hoa sinh non sức khỏe yếu.
- Ngủ đi. Sáng mai vào thăm sau.
- Không được. Em muốn ngắm bé con, nhanh đi anh.
Thục Linh nói xong rời giường, mở tủ quần áo ra lấy quần áo và áo khoác lông rồi vào nhà tắm thay. Thay xong xuôi lại đi tới ngăn kéo bàn học lấy những món đồ nhỏ nhỏ xinh xinh như tã, khăn vải màn rồi cả chiếc lắc bạc xinh xinh có gắn chuông mà cô mua ở vàng bạc Khải Sơn, để hết vào túi Canvas rồi đi tới giường kéo tay anh Lâm dậy.
- Lâm. Dậy đi mà, đưa em vào viện coi Lâm!
- Rồi rồi anh dậy rồi đây.
Và sau 10’ bị Thục Linh thúc giục thì anh Lâm của chúng ta cũng phải nhanh chóng mặc quần áo ấm vào rồi xuống xe cùng cô tới bệnh viện phụ sản Hà Nội.
- ÁAAAA ĐAU QUÁ…
- Bình tĩnh, hít thở sâu nào.
- Đau lắm bác sĩ ơi…
- Nghe tôi, hít sâu và thở đều ra!
30’ rồi và Minh Hùng cùng bà Hiền cứ đi qua đi lại trước cửa phòng, anh Lâm và Thục Linh cũng vừa vặn tới nơi trên tay có cầm túi đồ và giỏ hoa quả để bồi dưỡng cho Phương Hoa.
- Cháu chào các bác, em chào anh chị.
- Chào 2 đứa.
Trọng Lâm chưa kịp hỏi Phương Hoa đã mẹ tròn con vuông chưa thì vợ tương lai của anh đã nhanh hơn anh 1 bước rồi. Vừa mới hỏi xong thì bên trong phòng sinh truyền ra tiếng khóc oe oe, bác sĩ mở cửa phòng đi ra thông báo với cả đại gia đình rằng Phương Hoa đã mẹ tròn con vuông, là 1 tiểu công chúa nặng 3kg với nước da trắng hồng.
- Bác sĩ ơi…
- Bác sĩ ơi cháu có thể xem em bé không ạ?
Thục Linh nhanh nhảu hỏi bác sĩ khiến cho mọi người đều cười tủm tỉm, có 1 sự vã con không hề nhẹ ở đây. Bác sĩ nói rằng chưa thể xem mặt em bé ngay được vì còn xét nghiệm xem em bé có triệu chứng gì nguy hiểm không và tắm rửa cho bé nữa.
- Ai là chồng của sản phụ Phương Hoa?
- Dạ là cháu đây ạ bác sĩ.
- Haha cậu có cô vợ kêu to nhất phòng sinh và con gái cậu cũng là đứa bé khóc to nhất đấy. Cẩn thận tương lai sau này.
- Ơ là sao ạ bác sĩ?
- Thì là phải cẩn thận đừng có cãi nóc nhà. Mà có cãi thì đừng có thắng nhé không nguy cơ ngủ ngoài đường là rất cao đấy haha.
Bác sĩ nói xong cười ha hả mà quay đi, bác ở nhà còn không dám cãi nóc nhà kia kìa, nhìn Minh Hùng xem, còn trẻ như vậy mà đã làm bố trẻ con rồi, đây chỉ là chút kinh nghiệm mà những người từng trải truyền cho thế hệ sau thôi. Trọng Lâm cười tủm tỉm rồi vỗ vai bạn thân mình và nói rằng:
- Bác sĩ dặn không thừa đâu, nhớ khắc cốt ghi tâm đấy bạn hiền. Vợ chồng tôi về đây.
- Anh về trước đi, em muốn gặp bé con cơ.
- Mai rồi gặp, em không nhớ bác sĩ dặn là em bé phải đi xét nghiệm tổng quát sao?
- Nhưng mai em đi học rồi, đâu có gặp được.
- Anh sẽ chụp ảnh cho em, về thôi nào Thục Linh ngoan.
Thục Linh không cãi được anh LÂm vì ngày mai cô có tiết kiểm tra quan trọng, thêm nữa vì biết anh không muốn cô thức quá khuya, cô chào tạm biệt mọi người rồi cùng anh Lâm ra xe đi về nhà. Trên xe cô cứ hỏi anh miết thôi, nào là:
- Không biết bé con trông giống ai anh nhỉ?
Rồi thì là:
- Nên đặt tên bé là gì cho hay anh nhỉ?
Vân vân mây mây với những câu hỏi chỉ liên quan tới cô công chúa nhỏ của vợ chồng Hùng Hoa thôi, anh Lâm dừng xe lại gấp vào lề đường, gỡ dây an toàn ra rồi áp sát cô vào cửa xe:
- Em quan tâm con của người ta như vậy, chi bằng chúng ta sinh 1 đứa, được không?
- Anh Lâm…
Mới chỉ nói ra 2 từ “Anh Lâm” thôi cô đã bị anh chặn họng bằng 1 nụ hôn nhẹ nhàng ngọt ngào rồi. Có con ư? Cô đã trải qua cảm giác này rồi, tuy là không phải con ruột của cô và anh nhưng anh vẫn đối xử tốt với 2 mẹ con. Nhưng hiện tại cô chỉ muốn tập trung học thôi, ngày thi đại học không còn xa nữa.
- Linh!
- Dạ?
- Ngày cưới của chúng ta không còn xa nữa, chiều mai chúng ta cùng đi thử đồ cưới được không?
- Vâng, em đồng ý.
Sáng hôm sau tức thứ 4 ngày 16/1, anh Lâm như thường lệ làm 1 ly rượu nhẹ cho ấm người nhưng vừa rót rượu ra khỏi ly chưa kịp uống thì bị Thục Linh giằng lấy rồi đổ đi.
- Của anh mà.
- Anh đừng uống rượu nữa, không tốt cho sức khỏe.
- 1 chút thôi mà.
- Chút cũng không được. Anh là chồng em, em là vợ anh, em có trách nhiệm bảo vệ anh khỏi thuốc lá và rượu bia.
Chồng mà không nghe lời vợ tức là chồng không ngoan, mà anh Lâm thề với lòng mình rằng sẽ làm 1 người chồng mẫu mực, 1 người cha hết lòng thương yêu các con của mình rồi vậy nên không có gì anh không làm được cả.
- Anh nghe vợ đó.
- Vậy mới ngoan chứ, thưởng 1 nụ hôn nè.
Hôm là phải ở môi chứ ai lại hôn ở má như Thục Linh, sau khi cô hôm ở má anh 1 cái liền cho giò lên chạy, nhưng làm sao chạy được với anh chứ. Anh nhanh chóng kéo tay cô lại làm cô không tự chủ được mà ngã vào lòng anh. Ngón tay cái của anh lướt qua môi của cô nhẹ nhàng anh nói:
- Vợ yêu, em hôn nhầm chỗ rồi.
- Kh.. không nhầm mà… Em đi… đi học.
- Còn sớm, không ấy… để anh dạy vợ cách hôn.
Người ta nói dạy con từ thuở còn thơ mà dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về, riêng anh Lâm là anh dạy vợ từ thuở còn thơ có các bạn ạ, lại còn phải đá lưỡi này kia mới chịu cơ, 1 nụ hôn Pháp thật sâu và nóng bỏng. Phải 15’ sau anh mới buông cô ra, gương mặt đỏ bừng vì ngượng của cô làm anh thích thú vô cùng tận, bonus cho cô 1 nụ hôn lên trán anh nói:
- Vợ thích chứ?
- Em mới không thích, anh bắt nạt em. Bắt đền.
- Hihi vậy vợ muốn anh đền cái gì nào?
- 1 bánh mỳ Patê trứng bò khô nha.
- OK luôn anh xuống làm cho vợ.
Thục Linh gật đầu, cười hì hì rồi đeo cặp sách lên vai theo anh Lâm đi xuống dưới nhà. Bánh mỳ Patê trứng bò khô mà không phải trứng tráng bình thường đâu nha, phải là trứng ốp la hình trái tim mới chịu cơ. Cô không bắt anh làm mà chính anh muốn làm như vậy, mỗi ngày anh đều sẽ nói câu Anh yêu em với cô, làm cho cô những món ăn mà cô thích nhất cũng như đưa cô đi đến những nơi mà cô thích nhất.
- Đây rồi, bánh mỳ Patê trứng bò khô của vợ yêu xong rồi đây, nóng hổi nhé.
- Thơm xuất sắc luôn Lâm ơi. Em đi học đây.
- Lên xe anh chở vợ đi. Anh cũng đi công việc luôn.
- Cũng được ạ hihi.
Chiếc Porsche panamera mà anh đã đặt ở bên Mỹ đã có rồi và đã mang về Việt Nam nên không có gì lại đi xe khác chở cô đi học cả. Thục Linh có hơi ngại khi ngồi trên chiếc xe full black theo đúng nghĩa đen này của anh thế nhưng biết sao giờ, xe cô thì đã đi bảo dưỡng rồi không lẽ đi bộ?
- Hôm nay em học 5 tiết đúng không?
- Dạ vâng ạ.
- Vậy thì 11h30’ anh sẽ chờ ngoài cổng trường nhé.
Hôn tạm biệt chồng tương lai của mình, THục Linh mở cửa xe rồi đi bộ vào cổng trường, Trọng Lâm không có để cho cô đi 1 mình, anh khóa cửa xe cẩn thận rồi theo cô cùng cô đi vào trường học rồi lên tận trên lớp.
- Không phải anh có công việc sao, còn đi theo em chi nữa?
- Anh muốn thấy em an toàn thôi. Tan học mình vào thăm mẹ con Phương Hoa nhé?
- Đồng ý luôn hihi, bye bye chồng yêu.
Trọng Lâm nhanh chóng xuống lấy xe và đi công việc của mình, đầu tiên là tới L2 Wedding Luxury chi nhánh mới nhất xem xét hoạt động kinh doanh của cửa hàng sau gần 1 tháng khai trương. Cũng như L2 Luxury cơ sở chính thì ở đây cũng sống khách tới xem và mua hàng, với chất lượng phục vụ khách của nhân viên được đào tạo bài bản cho nên khách cứ vui vẻ mà chi tiền tỷ ra mua đồ rồi vui vẻ về nhà mà thôi.
- Dạ chào ông chủ.
- 50 cây vàng này cô bày biện sao cho đẹp mắt giúp tôi. Có khách hỏi vàng bao nhiêu 1 cây thì nói là không bán, chỉ trưng bày thôi nhớ chưa?
- Dạ nhưng…
- Tôi bảo sao thì cô nghe vậy đừng hỏi gì thêm. Tuấn Khang và Minh Quân tới chưa?
- Dạ họ đã tới và đang chờ ông chủ trên phòng đó ạ.
Trên tầng 2 là phòng studio, tại đây hiện tại đang trưng bày 5 chiếc áo cưới đẹp nhất mà Tuấn Khang đã khổ cực để cho ra mắt còn Minh Quân, người thầy phù thủy này thì đang bới tóc cô dâu trên manocanh, chỉ còn chờ mỗi Trọng Lâm tới duyệt nữa thôi là xong.
Cộc cộc cộc:
- Vào đi!
- Chào 2 người, vất vả rồi.
- Trọng Lâm à.
Anh có mua sẵn 1 túi đồ ăn vặt và cả nước uống chỉ để hậu tạ riêng cho 2 người đàn ông này thôi, 5 chiếc váy mà Tuấn Khang tự tay làm thủ công trong suốt 6 tháng qua anh đều ưng hết, và anh nói rằng sẽ dùng hết cả 5 chiếc này và anh sẽ cho tổ chức đáp cưới của mình và cô ở cả Việt Nam, LA, Las Vegas, Thái Lan, Campuchia và Macau.
- Sao cơ Trọng Lâm?
- Vậy là cưới 6 lần ư? Thục Linh có đồng ý không?
- Tất nhiên là em ấy không đồng ý rồi, lễ cưới chính thức sẽ diễn ra ở Nha Trang, còn các nơi khác chỉ là các đối tác làm ăn với tôi biết tới sự hiện diện của cô ấy với tư cách là phụ nhân chủ tịch của Casino Las Vegas. Em ấy dù không đồng ý cũng sẽ phải đồng ý thôi.
Anh Lâm chọn 1 cái và nói với Tuấn Khang rằng muốn đính bao nhiêu kim ***** *** áo tùy thích, L2 Luxury sẽ tài trợ miễn phí cho Khang miễn làm sao Thục Linh của anh phải là cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất thế giới.
- Trọng Lâm, tới xem mẫu tóc đi. Ở đây tôi có 10 mẫu…
- Tôi đã có xem qua và tất cả chúng đều đẹp, mỗi 1 mẫu đều đẹp 1 kiểu. Chiều nay 2h chúng tôi sẽ tới đây, mọi người nghỉ ngơi ăn uống nhé. Tôi có công chuyện phải làm rồi.
- Ừm không tiễn.
Địa điểm thứ 2 mà anh tới đó là nơi đang xây dựng nhà hàng Trung Hoa. Các bạn còn nhớ ông Xuân Vĩnh, đại gia Bonsai bố của Xuân Tiến chứ? Ông muốn góp sức lực để trả nghiệp cho con trai đã từng 1 thời là công tử trăng hoa gặp ai cũng yêu rồi cũng đều bỏ của mình, giúp ông Sang bố của NGọc Trân tức ông thông gia của mình trong việc giám sát công trình và chi tiêu các khoản phát sinh.
- A chào cậu Lâm. Nay đổi xe mới sao?
- Chào 2 chú. Mọi chuyện vẫn tốt chứ?
- Tốt cả cậu Lâm à. Thợ phụ hồ của Khải Sơn đúng là chuẩn và cẩn thận khỏi phải bàn.
- Vậy là tốt rồi. Cháu có chuyển 500 triệu vào tài khoản của Ngọc Trân, nếu hết thì báo lại cho cháu hoặc là bố cháu nhé, có người sẽ chuyển tiền cho mọi người để lo công trình. Cháu đi đây ạ.
- Ừ đi cẩn thận nhé.
Địa điểm thứ 3 và cũng là nơi cuối cùng mà anh tới đó là bệnh viện nơi mà mẹ con Phương Hoa đang ở. Anh cũng đã chuẩn bị sẵn quà cho cháu anh rồi, ờ thì cũng chỉ là cây nhà lá vườn thôi với 10 nghìn đô và 5 cây vàng mà anh đã mua lại của Ngọc Sơn. Tới nơi nhòm qua ô hình tròn trên cửa phòng anh thấy Phương Hoa đang cho con gái mình bú còn Minh Hùng thì đang lau mồ hôi trên trán cho Phương Hoa. Không muốn làm phiền phút giây riêng tư này của 2 vợ chồng son nên anh ngồi ngoài, lấy con hàng limited của mình ra và lướt Facebook.
Tên tài khoản Thục Linh (nick Facebook của cô) anh để chế độ xem trước nên status “Bữa sáng tình yêu mà chồng Lâm làm cho” kèm ảnh chụp selfie của Thục Linh hiện ngay trên đầu bảng tin luôn.
- Nếu em thích anh có thể mang cả thế giới dâng cho em Linh à.
- Khiếp chưa khiếp chưa! Bữa sáng tình yêu cơ.
- Làm sao? Có giỏi thì đăng ấy cũng làm cho Phương Hoa ăn đi.
Phương Hoa cho bé con ti mẹ xong rồi liền ru con ngủ, Minh Hùng biết ý mà mở cửa ra ngoài thì thấy bạn thân mình đang ngồi xem Facebook, nhìn vào trong điện thoại thì thấy status của Thục Linh.
- Haha đúng là chết vì gái.
- Nhìn lại bản thân bạn đi, cũng đang tả tơi vì chăm vợ con đấy.
- Ông sau này cũng thế thôi Lâm à haha.
- Đặt tên con bé là gì đấy?
Minh Hùng đang chưa có nghĩ ra mình sẽ đặt tên con là gì, mới chỉ có đặt biệt danh để gọi ở nhà là Cacao thôi bởi vì Phương Hoa lúc mang bầu đều thích uống Cacao.
- Đặt tên gì thì đặt, nhưng phải đẹp vào. Sau này còn làm con dâu của cựu chủ Casino Las Vegas nữa.
- Eo ơi trông kìa, tự tin ghê nhỉ. Ngắm đẻ được con trai rồi hẵng nói với tôi nhé.
- Sẽ cố gắng để sinh con trai, ông yên tâm đi.
Anh và cô sẽ có con với nhau thế nhưng không phải bây giờ mặc dù anh rất muốn làm bố bỉm sữa như Minh Hùng bạn anh, Thục Linh của anh rất ham học mà. Anh không đi theo vết xe đổ của Đức Trung trước đây, vì ghen tuông mà bắt cô phải có con để trói cô lại.
Nhắc đến Đức Trung thì cậu ấm lai Tây này vẫn đứng giữ vững phong độ đẹp trai học giỏi của mình ở lớp 12A4. Dù có scandals nhưng đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại, các bạn ở lớp cũng không xì xầm bàn tán nữa mà đã hiền hòa lại với Trung rồi.
- Linh!
- Có gì không Sơn?
- Chiều nay ở cửa hàng của nhà tôi, tôi muốn nhờ Linh chút chuyện.
- Ờ khoảng mấy giờ vậy Sơn?
- Khoảng 5h ấy, nếu muộn quá thì có thể chiều mai cũng được.
Chiều nay thì cô có hẹn với anh Lâm đi thử đồ cưới, tới viện thăm mẹ con Phương Hoa… ừm chắc là cũng không có tới 5h đâu nên cô đồng ý với Sơn và nói mình sẽ cao su tầm 20’ gì đó.
- Để tôi đoán nhé, cậu muốn nhờ tôi tư vấn về chuyến đi Nha Trang?
- Linh thông minh lắm.
- OK. Nếu trong khả năng của tôi tôi sẽ giúp cậu. Giờ thì ra sân học thể dục thôi.