Buồn bã mở cửa phòng ra đi xuống dưới tầng 1 lấy bia thì Trung thấy bố mẹ mình đang ở dưới phòng khách xem phim.
- Bố mẹ nay không đi đâu sao ạ?
- Ừ con. Trời nắng này thà ở nhà xem tivi còn hơn.
- Dạ vâng bố. (Sụt sịt)
Thấy con trai mình sụt sịt mũi ông Kiên liền quay mặt ra, Trung với gương mặt buồn bã, đôi mắt đỏ hoe mờ mờ hơi nước đang tiến tới tủ lạnh, ông Kiên liền hỏi:
- Con có chuyện gì buồn sao Trung?
- Con bây giờ... làm gì có chuyện gì buồn chứ?
Nghe mà não hết cả lòng, Đức Trung lấy 1 rổ to đầy bia rồi mang lên phòng mình, vừa đi vừa rơi nước mắt nhưng miệng lại cười. Thế là chấm hết cho 1 cuộc tình chóng vánh, níu kéo cũng có được gì đâu. Đức Trung cậu ta có đủ tiền và tình yêu của Mỹ Hương, viên mãn giống anh Lâm đấy chứ nhưng sao cậu ta vẫn không vui?
Vui làm sao được đây khi tình yêu đầu quay lại với người yêu cũ, đứa con chung giữa 2 người thì bị Mỹ Hương gián tiếp hại chết. Người ta nhìn vào cứ nghĩ Trung vui lắm, nhưng có ở trong chăn đâu mà biết chăn có rận. Uống 3 lon 100%, đầu óc biêng biêng quay cuồng rồi Trung ngồi bó gối khóc bù lu bù loa, tiếc thương cho đoạn tình cảm giữa mình và Thục Linh sao quá ngắn ngủi. Có duyên gặp nhau cơ mà, tại sao lại không có duyên yêu nhau và kết nghĩa phu thê chứ?
- Trung. Trung à!
- Mẹ... mẹ ơi...
Trung ôm lấy mẹ mình khóc rồi nói rằng không ngờ Thục Linh cô lại mặc váy cưới đẹp tới như thế, Trung muốn mặc vào người cô 1 chiếc váy cưới nhưng bây giờ không thể được nữa rồi.
- Mẹ. Con phải làm sao ạ? Thục Linh, em ấy là tình đầu của con. Là tình đầu của con đó mẹ ơi...
Bà Mary biết tình cảm của Thục Linh với con trai bà chỉ còn lại là tình bạn, bạn cùng lớp của nhau mà thôi. Bà khuyên Trung rằng hãy dành tình cảm cho Mỹ Hương nhiều hơn. Mỹ Hương cũng rất tội nghiệp mà, trao cho Trung cả trái tim và cả con người rồi nhưng nhận lại từ Trung là gì, chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt. Mỹ Hương cũng chỉ là con gái thôi, buồn là khóc, vui là cười. Tình yêu có gì là sai trái đâu, Thục Linh bây giờ đã về lại với Trọng Lâm, thậm chí 2 người đã đi xem ngày cưới rồi kìa, Trung đâu còn cơ hội để mà níu kéo đâu.
- Nghe mẹ đi con. Buông bỏ là cách tốt nhất cho con nếu như con muốn làm bạn với con bé. Mỹ Hương cũng rất yêu con mà, con nên mở lòng với con bé Hương.
- Con không thể nào yêu được người đã gián tiếp giết con của con và em ấy mẹ à. Không thể.
- Con không nhớ sao Trung? Con c**** b** con bé hai lần. Con bé có thai 1 tuần đã nói muốn phá thai. Con nghĩ con có thể quay lại được với con bé sau những chuyện đã xảy ra sao? Mẹ không có ý nhắc lại chuyện quá khứ không mấy vui vẻ đó của con đâu Trung à.
Bà Mary cầm rổ bia xuống dưới nhà không cho Trung uống nữa, uống say là ngủ nhưng tỉnh dậy Trung có quên đi hay không? Bà muốn con trai mình đối diện với thực tế, làm bạn thì có gì mà không tốt chứ nhỉ, vẫn có thể giúp đỡ nhau, tặng quà cho nhau rồi mua đồ ăn sáng, cũng hạnh phúc lắm chứ bộ.
Chúng ta cùng quay trở lại với 3 anh vệ sĩ đáng yêu nha. Anh Bryan đã đi khá nhiều cửa hàng hoa tươi rồi nhưng do anh ta quá khó tính, không chọn được bó hồng nào ưng ý lại còn bị các chị nhân viên lẩm bẩm chửi bới sau lưng rằng đẹp trai mà khó tính như ma hí hí. Cửa hàng hoa thứ 8, cuối cùng anh ta cũng chọn được vài bó hồng đỏ ưng ý để về trang trí.
Còn phía Arnold, cũng đi vài 3 cửa hàng hỏi hoa hướng dương rồi và cũng chọn được 4 5 bó gì đó, tại sao lại mua nhiều thế chứ? À thì trang trí bàn tiệc này, trang trí phòng ngủ, còn thừa thì tặng lại cho mấy chị nhân viên ahihi. Về tới khách sạn, đi tới chỗ James đang trải khăn trải bàn, Arnold khoe chiến lợi phẩm của mình:
- Đẹp không đẹp không?
- Đẹp đấy. Mà sao mua lắm vậy mày?
- Thừa thì tặng lại mấy chị nhân viên. Thằng Bryan chưa về nữa à?
- Chưa. *** hiểu nó đi mua hoa chỗ nào nữa.
- Có khi lại đang tán mấy em nhân viên bán hoa không chừng.
- Nói xấu gì tao đấy?
Trên tay Bryan là mấy bó hoa hồng cũng tươi roi rói với nhiều màu sắc như vàng, hồng phớt và đỏ, Bryan tránh không chọn màu cam vì nó sẽ khơi gợi cho cô chủ của anh ta về kỷ niệm không vui giữa cô và Đức Trung, không tốt. 2 anh vệ sĩ cứ mải mê trang trí bàn tiệc mà không để ý rằng hoa mà không ngâm trong nước sẽ không thể tươi lâu. Mất gần 2 tiếng đồng hồ để trang trí, 2 người mệt phờ cả râu rồi cho mông hôn lên mặt cát luôn để nghỉ mệt.
Tới 5h chiều nhóm người đi thăm quan cũng đã về tới nơi rồi và họ ngạc nhiên lắm khi mà nơi tổ chức đám cưới của Milky và Henry lúc sáng đã được trang trí lại thành bàn ăn cho 2 người rất là đẹp, nhưng không chỉ có 1 mà những 2 bàn luôn, 1 bàn hoa hướng dương và 1 bàn hoa hồng.
- Trọng Lâm. Chuyện kia... ông sai bọn nhóc làm à?
Anh Lâm nhún vai rồi nói đây không phải chủ ý của anh, 2 cặp đôi khoác tay nhau đi ra thì thấy 2 bàn ăn đều bày biện theo 2 phong cách khác nhau, đểu thế?
- Chuyện này do chúng nó tự làm rồi.
- Anh Lâm.
- Haizz thôi thì chúng ta ngồi ăn thôi. Mỗi cặp 1 bàn đi.
Bryan và Arnold đang dùng ống nhòm để quan sát phía 2 bàn ăn kia, và...
Vâng, Lana tôi đây xin được công bố kết quả như sau, Thục Linh đã chọn bàn có trang trí bằng hoa hướng dương, Arnold thắng rồi, xin chúc mừng anh.
- Hey hey Bryan, mất 2 nghìn nhé hehe...
- Mất gì? Trang trí 2 bàn tiệc cho 2 đại ca, hô hô chẳng đứa *** nào mất tiền.
- Bố chúng mày, cãi nhau rồi cá độ như đúng rồi. Đi hốc đê tao mời.
Bữa ăn lãng mạn của 2 cặp đôi hôm nay có salad bơ trứng, món khai vị là súp cua và món chính là bò sốt tiêu ăn kèm với bánh mỳ. Cũng khá hấp dẫn đấy chứ. Các anh vệ sĩ chuẩn bị bàn tiệc cũng chu đáo lắm nhé khi có bổ sung thêm món tráng miệng là mochi socola nữa hihi.
- Haha... bọn nhóc hôm nay cũng biết lên thực đơn ngon nhỉ Lâm.
- Đừng có coi thường bọn nó. Trông vậy thôi nhưng cũng biết cách cân bằng dinh dưỡng lắm.
- Anh Lâm. Anh với Thục Linh cưới trước đó, không ấy để em với Hùng trang trí xe hoa cho.
- Cái này có thằng Wiliam nó nhận rồi tiểu thư à. Nó còn nhận thêm việc trang trí máy bay nữa.
- Cái gì cơ? Trang trí cả máy bay á anh? Thôi đừng mà em xin đấy huhu. Đừng làm khoa trương được không?
Anh Lâm nhún vai, nói rằng Thục Linh không muốn khoa trương nhưng biết sao được, máy bay không phải của riêng 1 mình anh. Cơ trưởng cơ phó họ cũng nhận công việc trang trí máy bay cùng với 2 mẹ con Wiliam rồi. Nói chung ấy là cô và anh cùng với bố mẹ 2 bên chỉ cần làm đúng mỗi buổi lễ đính hôn ra mắt tổ tiên và ngồi máy bay sang Nha Trang thôi còn lại là vệ sĩ và người quen của anh làm hết rồi.
- Em yên tâm, họ chỉ trang trí bên trong máy bay thôi, bên ngoài không có trang trí đâu mà lo.
- Thế 2 người đã tính đi tuần trăng mật ở đâu chưa?
- Chúng tôi chưa tính tới chuyện đó. Nhưng chắc là chỉ đi trong nước thôi.
- Hay đợi tụi này làm đám cưới đi xong đi trăng mật luôn?
- Đợi bạn thì tới bao giờ? Tôi không đợi được.
Minh Hùng trêu bảo Trọng Lâm bạn thân của anh không đợi được nữa kìa haha, nếu Việt Nam mình không có thủ tục xem thầy để làm lễ kết hôn có khi ngày mai Trọng Lâm kết hôn luôn, mặc Tuxedo miệng ngậm hoa hồng đỏ trao nhẫn cho cô không chừng.
- Bạn nói cứ như tôi là con gà bẻ cánh tiên đêm 30 ấy mà ngậm hoa hồng.
- Thì tôi đang tưởng tượng ra cảnh đó thôi. Này Lâm, hay đi Bali đi, tôi thấy mọi người đi Bali nhiều lắm ấy.
- Bali ở Indonesia à anh Hùng?
- Đúng rồi em. Ở đó cũng đẹp lắm, mây trời nước non hùng vĩ.
Anh Lâm lắc đầu, Bali nhiều người đi rồi anh không thích, trong đầu anh cũng đã dự liệu trước 1 nơi để anh và cô đi hưởng tuần trăng mật rồi, chỉ cần cưới xong ở Việt Nam cả anh và cô sẽ lên đường.
- Bạn thích Bali thì cứ việc đi còn tôi tôi chả thích.
- Ơ kìa anh Lâm. Anh không thích là 1 phần, còn Thục Linh nữa chi.
- Anh ấy đi đâu thì em đi đó ạ chị Hoa.
- Ồ... Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn nha. Thật đáng ngưỡng mộ.
Ăn uống xong xuôi rồi cả 4 người bắt đầu dọn dẹp rồi trở về phòng. Tới cửa phòng của cô là anh Lâm thấy có hoa hướng dương được cắt dán bằng giấy màu thủ công rồi, mở cửa ra là thấy bình hoa hướng dương cắm rất không theo 1 trật tự nào hết để trên mặt bàn, nhưng trên giường, nền nhà cho tới phòng vệ sinh thì lại được trải cánh hoa hồng. Đểu thế chứ lị.
- Mấy thằng này nó làm trò mèo gì thế chứ?
- Em thấy hay mà Lâm. Và em thích lắm. Hoa hướng dương em thích nhất, còn hoa hồng em cũng thích luôn, đó là biểu tượng của tình yêu mà. Các anh vệ sĩ rất là đáng yêu.
- Hihi. Vậy anh có đáng iu hơm nè?
Thục Linh cô gật đầu nhẹ vài cái rồi đi đánh răng rửa mặt, ngủ sớm để sáng mai còn về lại Hà Nội để chuẩn bị cho sáng thứ 2 tới trường đi học. Vệ sinh cá nhân rồi tắm táp xong xuôi cũng mất gần như cả tiếng đồng hồ, anh Lâm ở ngoài giường hết nằm rồi ngồi sốt ruột lắm, sao vợ anh lại quan trọng hoá chuyện tắm thế chứ? Bẩn 1 tí thì chết ai nào.
2 chiếc điện thoại đặt cạnh nhau, rung 1 cái anh Lâm lấy cả 2 cái để kiểm tra luôn. Ồ ra là máy cô có tin nhắn, được gửi tới từ Trung:
[Linh à, có lẽ anh phải buông tay em thôi. Em mặc váy cưới đẹp lắm, chúc mừng em nhé. Suy cho cùng anh vẫn chỉ là 1 thằng tới sau nhỉ? Như em nói, kỷ niệm của 2 ta anh sẽ chôn chặt nó vào sâu trong trái tim mình. Chúc em hạnh phúc với quyết định của mình. Hẹn gặp lại em ở lớp học sau khi kết thúc nghỉ lễ. Chúc ngủ ngon.]
Những dòng tin nhắn có phần lâm ly bi đát của Trung khiến cho anh Lâm có cảm giác như Đức Trung sắp sửa rời khỏi lớp học để đi tới 1 ngôi trường khác vậy. Cầm điện thoại của cô đi ra ngoài cửa và về lại phòng của mình, anh Lâm gọi điện thoại lại cho Trung:
- Alo, anh đây Thục Linh.
- Là anh Lâm đây.
- Sao anh lại cầm máy của em ấy?
- Em ấy đang tắm ở phòng bên cạnh. Anh thấy chú mày hình như có ý muốn chuyển trường?
Đức Trung cười khẩy 1 cái rồi nói với anh Lâm 1 câu, mà cái câu này nó làm anh Lâm có phần tức tối, đó là:
- Phải thì sao? Mà không phải thì sao?
- Trốn tránh không phải cách giải quyết hay ho trong trường hợp này đâu. Mày mà chuyển trường khác là dở đấy. Em ấy đã vì mày và con Hương mà tự ý đi phá thai, bản thân anh anh cũng đau chẳng kém gì mày cả Trung à. Người ta cứ nói có phải con tao quái đâu mà phải buồn phải đau khổ, nhưng họ đâu có biết tao vì em ấy mà nhận đứa con đó là con đẻ của mình đâu.
Anh Lâm nói với Trung rằng Thục Linh cô sau kỳ nghỉ lễ kết thúc sẽ quay trở lại trường học, và Thục Linh muốn Trung và Mỹ Hương đừng vì chuyện quá khứ mà đổ lỗi hay trách cứ nhau, và cô cũng không muốn ai vì cô là phải chuyển trường đi nơi khác học cả, nếu có chuyển thì người đó là cô chứ không phải ai khác.
Thục Linh cô tắm xong xuôi ra giường nằm rồi nghịch điện thoại.
- Ơ... đây là điện thoại của anh Lâm mà.
Ơ thêm cái nữa, ngày mai là 29/4, ngày kia thứ 2 là 30/4, ơ kìa, cô lại nghỉ thêm vài ngày nữa rồi. Mở cửa phòng ra đi tới phòng của bố Smith, gõ cửa vào cái, có tiếng của ngài vọng ra cô liền mở cửa đi vào và nói rằng thứ 2 tuần sau là 30/4, theo quy định thì cả nước được nghỉ làm nghỉ học.
- Oh. Bố quên mất đấy. Con có muốn ở đây chơi thêm không hay về Hà Nội?
- Dạ cái này tuỳ thuộc ở bố mẹ thôi ạ còn con thì không quan trọng đâu bố.
- Để bố tham khảo ý của bố già nhé. Bố cũng muốn đi thăm quan nhiều nơi
Cộc cộc cộc:
- Vào đi!
- Dạ con chào ngài. Ủa thì ra em ở đây à?
- Em có hỏi ý kiến bố về việc em được nghỉ thêm mấy ngày lễ.
- Anh cũng sang hỏi ngài vấn đề này. Ngài ơi, Thục Linh được nghỉ thêm tới tận thứ 4 mới phải đi học ạ, con có ý là mọi người ai về Hà Nội thì về, còn lại thì đi Quảng Ninh chơi thêm 1 chuyến nữa ạ. Ngài thấy sao ạ?
Quảng Ninh à? Ngài cũng thích nơi đó lắm, nhưng đi nhiều mình mới vui chứ còn đi ít người chả vui tí nào. Về Hà Nội cho chắc. Cả đoàn sẽ đi thăm quan Lăng Bác này, đi công viên nước rồi ăn kem Tràng Tiền thích hơn nhiều. Ngài quyết định ngày mai tất cả về Hà Nội.
- Dạ vâng ạ. Để con báo cho cơ trưởng và cơ phó ạ.
- Ok con gọi đi.
Sáng hôm sau, 5h hơn anh và cô đã chuẩn bị hành trang, vali đầy đủ để lên đường về Hà Nội rồi. Mọi người hình như vẫn còn đang trong giấc chiêm bao nên ra sảnh tiếp tâm chẳng có ai cả, có mỗi chị nhân viên và anh bảo vệ thôi.
- Đại ca, cô chủ. 2 người dậy sớm vậy ạ?
- Ừm. Bryan! Mày gọi cho anh Bảo nói tất cả các cơ sở làm ăn đóng cửa 3 ngày, nhân viên được thưởng nóng mỗi người 2 triệu.
- Còn đội thợ thì sao ạ đại ca?
- Riêng đội thợ thì cũng cho họ nghỉ xả hơi 3 ngày để vè quê, tiền thưởng vẫn là 2 triệu 1 người nhưng mua thêm mỗi người 1 hộp quà mang về. Còn thiết bị vật liệu xây dựng thì nói bọn nhóc thay phiên canh chừng trong 3 ngày lễ cho tao.
- Dạ vâng đại ca.
Anh Lâm và cô tranh thủ đi ăn sáng cùng nhau, và món họ chọn là phở bò tái ở 1 quán gần với khách sạn. Vắt chanh vào tô phở của mình anh Lâm hỏi cô về chuyện cô muốn đi tuần trăng mật ở đâu sau khi làm đám cưới xong xuôi.
- Thực ra thì chúng ta cưới nhau, lúc đó em cũng đã đi học rồi anh, cho nên là...
- Anh hiểu mà. Vậy hè năm nay, còn có 1 tháng nữa thôi à, chúng ta đi bù nha?
- Nhưng khu đô thị ở Sài Gòn thì sao anh?
- Cái đó có bố mẹ lo rồi em đừng lo. Đám cưới xong mà không có tuần trăng mật thì chán lắm bé ơi.
Cô gật đầu rồi hỏi anh muốn đi đâu, anh đi đâu thì cô sẽ đi đó không có đòi hỏi đâu, chủ yếu là cô muốn bên anh thôi. Thực ra thì anh muốn cô sang Mỹ cùng mình trong 2 tháng hè đó. Dự án vịnh Marina của tập đoàn Casino mới chỉ có nhà hàng phong cách Việt Nam thôi còn ngoài ra chưa có 1 cái gì khác lạ, anh Lâm muốn trong nhiệm kỳ chủ tịch của mình, anh sẽ cống hiến toàn bộ sức lực cũng như khả năng của mình để làm cho dự án này lớn mạnh và vang xa tầm thế giới. Với cả... anh muốn cô trau dồi thêm vốn từ của mình, trở thành cánh tay đắc lực của anh trong công việc làm ăn. Hơn thế nữa, anh muốn cô thoát khỏi sự bảo bọc của bố mẹ.
- Em nói đó nha Thục Linh. Tới lúc đó em có khóc lóc ỉ ôi van xin anh cho em về thì cũng đừng hòng a.
- Hì hì. Em muốn đi cùng anh mà. Anh đi đâu em đi đó.
- Này bé ơi. Thằng cha đó muốn đưa em sang Las Vegas đấy.
Minh Hùng, Phương Hoa Phương Mỹ cùng tất cả moi người đều có mặt ở quán phở bò. Thục Linh quay lại nhìn anh Lâm, anh thở dài thườn thượt và nói rằng Minh Hùng nói đúng, anh muốn cô đi sang Las Vegas với mình.
- Thôi chuyện này nói sau đi ha. Ăn sáng đã đói lắm rồi.
Sang Las Vegas ư? Điều này cô chưa có dám nghĩ đến nữa. Sang đó cô sẽ không còn bố mẹ ở bên cạnh, hàng ngày phải tiếp xúc nhiều người lạ mặt. Tiếng Anh giao tiếp của cô cũng tạm ổn nhưng chỉ là xã giao đôi ba câu thôi, chứ các từ chuyên ngành liên quan tới công việc làm ăn của anh... cô thực sự là không biết nhiều lắm. Mà mrs Helen thì được anh điều động về Việt Nam để phụ giúp ngài Smith trong việc điều khiển tập đoàn Hoa Mỹ rồi.
Ăn uống xong xuôi mọi người lên máy bay trở về Hà Nội. Phu nhân Charlotte nhân lúc cô đeo tai nghe rồi ngủ liền tranh thủ nói với anh Lâm đôi ba câu. Nếu cô đồng ý đi Las Vegas với anh thì phu nhân sẽ đi cùng, bởi phu nhân ở nhà cũng chỉ có ngồi không thôi, sang đó phu nhân cũng có thể giúp anh công việc làm ăn và chăm sóc cho cô nữa. Anh Lâm thì đồng ý nhưng chỉ sợ làm phiền tới phu nhân. Bên đó anh cũng có phụ tá rồi chẳng qua là anh muốn rèn giũa Thục Linh của anh mà thôi.
Thục Linh thực ra cô đâu có ngủ, nhạc cũng đã pause lại từ lâu. Cô hiểu chứ, anh Lâm cũng chỉ là muốn tốt cho cô thôi, muốn cô thoát ra khỏi sự bảo bọc của bố mẹ để phát triển bản thân. 1 người con trai 22 tuổi, độ tuổi này nhiều người còn đang ngồi trên ghế nhà trường còn anh Lâm thì lại quá dỗi thành công. Cô cũng muốn trở thành 1 người giống anh, đứng vững trên đôi chân của mình. Có thể tới lúc đó nhiều người sẽ nói cô dựa hơi anh làm bàn đạp để tiến thân, nếu không đi Mỹ với anh thì cô cũng có thể tự kiếm tiền được mà. Cô sẽ đi theo anh Lâm sang Las Vegas.