Ngày Quốc khánh tự nhiên buôn bán tốt không cần phải nói, bốn chị em đồng loạt ra trận, hơn nữa còn có Xuân Mai, Khỉ Ốm cùng bà Vương hỗ trợ, cuối cùng mới ứng phó được. Mấy ngày nghỉ này Cao Phán biểu hiện đặc biệt ngoan, chủ động làm việc, không hề oán hận, học tập cũng nghiêm túc hơn, cư nhiên còn hỏi Xuân Mai vài vấn đề, đây chính là cực kỳ hiếm thấy, phải biết rằng Cao Phán xưa nay có thể bớt 1 phần sức lực liền bớt 1 phần, trong học tập chưa từng tích cực, động quá.
Cao Lương không biết em gái hai hoàn toàn tỉnh ngộ hay chỉ là tạm thời thay đổi, tạm thời thì có thể trong bao lâu, nhưng vẫn cảm thấy vui mừng. Cô cũng rõ ràng, xã hội là đa nguyên hóa, mỗi người một tính cách, cách sống đều không giống nhau, cô sẽ không nghĩ rằng mình hy vọng Cao Phán học tập tốt thi đậu đại học thì con bé có thể thật sự thi được, dù thi không đậu, con bé vẫn là em gái mình, chỉ cần con bé sống tốt, bình bình an an, cho dù là người bình thường cũng tốt, vô luận như thế nào, Cao Lương đều không tiếp nhận lại nỗi đau mất đi em trai, em gái.
Tiến vào tháng mười, thời tiết mát mẻ lên, lượng rau trộn bán ra không bằng trước kia, Cao Lương biết mình phải tìm món mới. Ơt chợ bất đầu bán một ít rau mùa thu đông, Cao Lương tính làm đồ chua bán. Bọn họ nơi này cũng ăn dưa muối cùng đồ chua, nhưng khẩu vị lấy mặn là chủ, không ngon miệng bằng đồ chua Tứ Xuyên, hơn nữa chủ yếu được coi là phụ liệu dùng để nấu ăn, không giống đồ chua Tứ Xuyên còn có thể làm món chính.
Cao Lương chưa làm qua đồ chua, chỉ là đã thấy đại sư phụ làm, có đại khái ấn tượng, kỹ thuật làm đồ chua của bà Vương không tồi, cho nên cô thỉnh giáo bà Vương, sau đó lại phối thêm hương liệu, đường phèn cùng rượu, trước làm cà rốt cùng cải trắng thí nghiệm, loại đồ chua này là thức ăn nhanh, một hai ngày liền có thể ăn, để lâu sẽ chua. Lần đầu tiên thí nghiệm phi thường thành công, giòn giòn ngon miệng, chua mặn vừa phải. Bà Vương cũng nói cô làm ngon hơn bà.
Thí nghiệm thành công, Cao Lương bắt đàu bán đồ chua, bán rất rẻ, so với nguyên liệu nấu ăn cũng chỉ đăt hơn một hào một cân, nhưng mà người mua cũng không nhiều. Chuyện này Cao Lương đoán trước được, rốt cuộc những năm này con người đều thiếu thịt, không giống sau này người ăn chán thịt cá, muốn ăn đồ chua giải ngấy.
Cao Lương cũng không nóng lòng, mục đích cô làm đồ chua không hoàn toàn là vì bán, chủ yếu là vì làm ớt ngâm. Cô đã sớm phát hiện chân gà kho bán không tốt lắm, nên tính toán làm cánh gà ngâm ớt, bởi vì cánh gà ngâm ớt hương vị so với chân gà kho càng ngon miệng hơn, hơn nữa so với chân gà kho càng để lâu được hơn. Không có ớt ngâm, tự nhiên không thể làm cánh gà ngâm ớt, cho nên việc cấp bách đó là làm ớt ngâm.
Ớt ngâm làm cánh gà ngâm ớt đều là ớt triều thiên, bọn họ nơi này rất ít gieo trồng ớt triều thiên, bất quá cũng không phải không có, mẹ Ngô Xuân Mai giúp Cao Lương mua một ít từ nhà mẹ đẻ bên, chỉ có mấy cân, bất quá cũng đã đủ Cao Lương dùng. Cao Lương dùng hai bình ớt ngâm lớn đã làm xong từ trước. Bình thủy tinh lớn là Khỉ Ốm tìm giúp, trong xưởng bọn họ tuy rằng đã ngừng sản xuất, nhưng vẫn có một ít hàng tồn, tìm mấy cái bình chất lượng tốt hoàn toàn không thành vấn đề.
Cao Lương đối với hai bình ớt này rất chờ mong, nói giỡn với Ngô Xuân Mai: "Hai bình ớt ngâm này tập hợp nỗ lực cùng trí tuệ của mọi người, tớ tin tưởng nhất định sẽ thành công."
Ngô Xuân Mai cười gật đầu: "Là làm phiền không ít người, nói làm tớ cũng chờ mong với cánh gà ngâm ớt."
Một tuần sau, Cao Lương mở bình thủy tinh ra, dùng chiếc đũa khô ráo gắp một miếng ớt ngâm nếm thử, tức khắc vui mừnga mặt, nước muối ngâm ớt mặn chua ngon miệng, độ cay vừa phải, dư vị lâu dài, không quá cay đắng. Cái này làm Cao Lương càng thêm tin tưởng làm được cánh gà ngâm ớt.
Vì làm cánh gà ngâm ớt, Cao Lương tích cóp chân gà hai ngày, để nhờ tủ lạnh nhà bà Vương. Cao Lương chưa từng làm cánh gà ngâm ớt, nhưng nguyên lý cùng đồ kho và đồ chua cũng không sai biệt lắm, khẳng định đầu tiên cần nấu chín chân gà, thêm ớt ngâm, gừng, hoa tiêu ngâm vào bình thủy tinh nước muối, lại thêm chút giấm trắng, chờ chân gà ngấm là có thể ăn.
Chờ lúc mở ra nếm thử, quả nhiên như vậy, vào miệng đã nếm được vị chua cay, Cao Lương thỏa mãn nhắm mắt lại, chính là mùi vị này: "Xuân Mai, cậu mau tới nếm thử."
Ngô Xuân Mai ăn một cái cánh gà, sau đó mở to hai mắt: "Hương vị này......"
"Thế nào?" Cao Lương đầy mặt chờ mong hỏi.
Ngô Xuân Mai gật đầu: "Ăn quá ngon, vừa cay vừa đã ghiền. Cao Lương, cái này tuyệt đối sẽ được hoan nghênh."
Cao Lương cười đến thập phần đắc ý: "Cậu cũng cảm thấy ăn ngon đi? Về sau chân gà đều lấy để ngâm, chúng ta bán chân gà ngâm ớt."
Cao Lương đem cánh gà tới trong tiệm, cô quyết định trước thử xem, nhìn xem tình hình. Khỉ Ốm dùng giấy hồng viết mấy chữ to "Tân phẩm hôm nay —— cánh gà ngâm ớt ( số lượng hữu hạn, tới trước thì được )", dán ở vị trí dễ thấy. Mà phải nói, mấy chữ đó của Khỉ Ốm thật đúng là không tồi, tự thể đoan chính hào phóng, cùng thân hình thon gầy của hắn đối lập.
Cánh gà ngâm ớt vừa đẩy ra, trình độ được hoan nghênh vượt qua mong muốn của Cao Lương, cô một lòng bán chân vịt, cổ vịt kho không thành công, mà cánh gà ngâm ớt mỗi khi ra đã bị tranh đoạt không còn một cái, thật là phía đông không lượng phía tây lượng. Vì ứng đối cung không đủ cầu, Cao Lương còn chạy đến mấy cái chợ khác thu mua chân gà, Khỉ Ốm chủ động nhận nhiệm vụ chân chạy tìm hàng.
Cánh gà ngâm ớt thành công, cho Cao Lương dũng khí tiếp tục làm món ăn mới, cho nên gần đây cô tính toán đi làm một cái lò nướng, dùng để nướng vịt. Cách làm vịt nướng hơi phức tạp hơn vịt kho, nhưng thắng ở chỗ có thể vừa nướng vừa bán, mùa đông có lò nướng vịt nóng hầm hập phải hương thơm ngào ngạt, ngửi liền ăn. Còn lò nướng nên làm như thế nào, Cao Lương tinh tế cân nhắc hai ngày, rốt cuộc mới có đại khái kế hoạch, cô vẽ lại trên giấy, chuẩn bị đi tìm người làm một cái lò nướng.
Buổi sáng hôm nay Cao Lương buôn bán xong, để những người khác đi về trước, chính mình đi tìm cửa hàng thích hợp làm lò nướng. Cô hỏi qua không ít người, cuối cùng nghe được phố Trường Lộ bên kia có cửa hàng làm bếp lò. Phố Trường Lộ chính là con phố Cao Cường đi học, Cao Lương nghĩ thuận đường đi xem em trai một cái, xem hắn ở trường học biểu hiện như thế nào.
Thời buổi này trường học còn không phải toàn kín, người bên ngoài ra vào tương đối tiện, học sinh giải lao cũng sẽ chạy ra bên ngoài chơi. Cao Lương đến vừa lúc đang trong giờ học, xem thời gian đã tới tiết thứ tư, vườn trường có một ít học sinh đang vui đùa ầm ĩ, hẳn đang học thể dục. Cao Lương đang chuẩn bị vào cổng trường, bỗng nhiên thoáng nhìn ra hàng rào lùn lùn của trường học hình như có một người lớn đang tranh cãi cùng hai đứa nhỏ.
Cao Lương nhịn không được dừng lại nhìn qua, kết quả liền thấy em trai nhà mình, hắn đang bị một người thanh niên tóc húi cua nhéo cổ. Cao Lương cả kinh, vội dừng xe tiến lên: "Cao Cường, các cậu đang làm gì?"
Cao Cường cùng thanh niên kia đều xoay đầu tới, Cao Cường tránh thoát đối phương: "Chị cả! Có người khi dễ em."
Cao Lương thấy em trai đi chân trần chạy tới, cô ôm em: "Giày em đâu?"
Thanh niên kia ném hai cái giày tới: "Đây là em tria cô? Giày nó ở chỗ này."
Cao Lương vừa nghe thanh âm, tức khắc ngẩng đầu đi xem đối phương, không phải tóc quăn thì là ai, không đúng, là đầu trọc không phải Lưu Bưu tóc quăn nữa, Cao Lương tức khắc giận sôi máu: "Lưu Bưu sao lại thế này, đến trẻ con cậu cũng khi dễ, cậu có chút tiền đồ nào không?"
Vẻ mặt Lưu Bưu vô tội: "Tôi khi dễ em cô khi nào?" Trong tay hắn bắt lấy một tên nhóc khác đang có ý đồ trốn thoát, lại trước sau không thể thành công.
Cao Lương lúc này một chút đều không sợ hắn, cô nắm tay em trai đi qua đi: "Cậu không khi dễ em tôi, vậy cậu lấy giày của nó làm gì?"
"Tôi thật sự không có!" Lưu Bưu chỉ vào Cao Cường nói, "Không tin cô hỏi nó."
Cao Cường dùng tay áo lau khô nước mắt trên mặt: "Chị cả, không phải hắn khi dễ em, là nó, Lưu Binh! Hắn đoạt giày của em." Hắn chỉ vào tên nhóc đang bị Lưu Bưu túm lấy.
Cao Lương lúc này mới đem tầm mắt dời đến tên nhóc đang bị Lưu Bưu giữ lấy, tên nhóc này cao lớn hơn Cao Cường không ít, trên người dơ hề hề, tóc khô như cỏ, người đầy tro bụi, một chút sáng sủa cũng không có, không biết bao lâu không rửa sạch, mặt đầy kiêu ngạo khó thuần, dùngánh mắt không chút sợ hãi nhìn Cao Lương. Cao Lương chú ý tới chân nó, chân dơ bẩn, trần trụi không đi giày.
Cao Lương nói: "Em không có giày sao? Vì sao muốn cướp giày của Cao Cường?"
Lưu Bưu giải thích: "Chính mình không có giày đi, thấy em trai cố có giày mới, nhìn thèm."
Tên nhóc kia lớn tiếng nói: "Không cần anh lo, chính anh không phải tới cơm cũng không có mà ăn!"
Cao Lương nhìn tên nhóc, lại nhìn Lưu Bưu: "Các cậu quen nhau?"
Lưu Bưu trợn mắt nói: "Nó là con trai chú tôi."
Cao Lương bất đắc dĩ mà nhìn hai anh em này, thật đúng là anh em, đều nghèo túng như vậy, liền nhẫn nại nói: "Anh bạn nhỏ, em làm như vậy là không đúng, em không thể đoạt đồ vật của người khác, đây là phạm pháp. Em xin lỗi Cao Cường, hơn nữa bảo đảm lần sau không bao giờ trộm, đoạt đồ vật của người khác nữa, chúng ta liền tha thứ, không nói cho người nhà và giáo viên của em."
Lưu Bưu nắm lấy tay Lưu Binh, dùng sức một chút: "Nói chuyện, xin lỗi!"
Lưu Binh nhìn Cao Lương, sau đó xoay đầu, dùng sức cắn một ngụm trên cánh tay Lưu Bưu đang nắm lấy mình, Lưu Bưu bị đau buông tay ra, Lưu Binh nhân cơ hội nhanh như chớp dọc theo chân tường chạy mất. Trên cổ tay Lưu Bưu hiện ra một dấu răng rõ ràng: "Con mẹ nó! Đừng để tao tóm được mày, tao đánh chết mày."
Cao Lương nhìn Lưu Bưu, nói với Cao Cường: "Cường Cường em đi giày vào, sao em không đi học mà ở bên ngoài?"
Cao Cường lau khô nước mắt, dựa vào tường đi giày: "Lớp em học thể dục."
"Tên nhóc vừa rồi cái là bạn học cùng lớp?"
Cao Cường gật đầu: "Dạ."
Cao Lương không rõ: "Sao em học thể dục không đi giày?"
Cao Cường nói: "Giáo viên cho chạy bộ, em sợ chạy hỏng giày mới, liền cởi ra, kết quả giày bị Lưu Binh xuyên đi mất."
Cao Lương vừa đau lòng vừa khổ sở: "Em chạy bộ sao có thể không đi giày chứ? Lại không phải chị không mua nổi giày, về sau ngàn vạn lần đừng để chân trần học thể dục, chạy hỏng rồi chị liền mua cái khác cho." Cô thoáng nhìn Lưu Bưu đã đi xa, nói với Cao Cường, "Cường Cường, em nhanh về trường học đi, chị còn có việc, có chuyện gì giữa trưa về nhà nói. Phải đi giày đấy."
Cao Cường gật gật đầu. Cao Lương chạy nhanh xoay người trở về đẩy xe, đuổi theo Lưu Bưu: "Lưu Bưu, cậu chờ một chút."
Lưu Bưu đứng lại, đôi tay để ở túi quần, cúi đầu nói: "Tôi hiện tại không có tiền trả lại cho cô."