Trở Về Năm 1988

Chương 40: Hiện tượng tốt



Cao Lương không biết lúc này đây Cao Phán có thể quyết tâm bao lâu. Có đôi khi ngẫm lại thật sự cảm thấy rất thất vọng, bắt con bé học tập chăm chỉ rốt cuộc là vì ai đây, một chút cũng không cảm kích, thật là không có lương tâm. Nhưng quay đầu suy nghĩ lại, có phải mình yêu cầu con bé quá cao hay không, kỳ thật cô hy vọng Cao Phán đừng giẫm lên vết xe đổ đời trước, ở trong phạm vi mình thấy được bình an là tốt rồi, đừng giống đời trước không có tin tức, sống hay chết cũng không biết.

Cao Lương hy vọng cao một chút về tình cảm có thể tha thứ, cô được làm lại từ đầu, mang theo mọi người nỗ lực mà sinh hoạt, đi theo phương hướng tốt hơn, cô cũng hy vọng Cao Phán có thể tốt hơn một chút.

Không tới hai ngày, Khỉ Ốm không có làm nhục sứ mệnh mà trở về báo cáo với Cao Lương, hắn đã hỏi thăm rõ ràng, chính là tên nhóc Tằng Tiểu Soái kia theo đuổi Cao Phán, hắn đã cảnh cáo tên nhóc đó, không được quấn lấy Cao Phán.


Cao Lương có chút cao hứng, hỏi: "Anh nói như thế nào?"

Khỉ Ốm hắc hắc cười: "Em không cần quan tâm anh nói với hắn như thế nào, dù sao về sau hắn khẳng định là dám đi quấy rầy Cao Phán." Kỳ thật Khỉ Ốm nói với Tằng Tiểu Soái, hắn coi trọng Cao Phán, nếu Tằng Tiểu Soái còn dám dây với Cao Phán, liền tấu đánh hắn tàn phế. Tằng Tiểu Soái dù sao vẫn là một học sinh trung học, không dám đối đầu với Khỉ Ốm thanh niên đã lăn lộn trong xã hội.

Thực hiển nhiên, Khỉ Ốm am hiểu phương pháp xử lý những tình huống như này, nếu chỉ uy hϊếp Tằng Tiểu Soái không đi dây dưa với Cao Phán, vạn nhất Cao Phán nói chuyện cùng Tằng Tiểu Soái, khả năng liền hoài nghi Cao Lương làm, hai chị em sẽ sinh ra khoảng cách. Nhưng nếu nói mình là người thích Cao Phán, Cao Phán nhiều lắm chỉ hơi nghi ngờ, sẽ đi tìm người ái mộ là ai, mà sẽ không hoài nghi chị gái mình.


Cao Lương vạn phần cảm kích: "Cảm ơn anh, anh Dương."

Khỉ Ốm xua tay: "Cảm ơn cái gì, chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi. Đúng rồi, ngày hôm qua anh về nhà xào khoai tây chua cay, bọn họ đều nói ăn rất ngon." Hắn nói tới đây, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng lại đắc ý.

Cao Lương kinh ngạc mà nhìn hắn: "Không tồi, khi nào xào một chút cho bọn em nếm thử đi." Khỉ Ốm học ở đây vài ngày, thái độ phi thường nghiêm túc, chỉ vì cơ sở của hắn thật sự quá kém, Cao Lương chủ yếu dạy hắn một ít cách cơ bản nấu ăn, ngày thường chủ yếu là xem mình làm, còn chưa để hắn chính thức nấu.

Khỉ Ốm gãi gãi lỗ tai: "Anh cảm thấy vẫn kém xa với em."

"Không phải đâu! Chỉ là kinh nghiệm của em phong phú hơn một ít, anh làm nhiều, tự nhiên sẽ tốt hơn. Trưa nay tới nhà em xào rau đi, anh làm, em đứng một bên xem." Cao Lương ý thức được phải cho Khỉ Ốm nhiều cơ hội rèn luyện hơn.


Khỉ Ốm vội vàng xua tay chối từ: "Thôi đừng, em làm, anh nhìn là được. Nếu anh làm thì vẫn về nhà mình làm thôi, miễn làm chuyện xấu các em lại không có đồ ăn."

Cao Lương cười nói: "Vậy anh làm một món đi, còn lại để em làm."

Khỉ Ốm đồng ý: "Tốt."

Vì thế giữa trưa hôm nay, Khỉ Ốm được Cao Lương chỉ điểm làm một đĩa đậu hủ Ma Bà, không biết là Khỉ Ốm có thiên phú cao, hay là Cao Lương dạy tốt, món đậu hủ Ma Bà này làm rất thành công, mọi người đều rất nể tình, ăn không còn một mảnh, tới bà Vương cũng khen hắn nấu ngon.

Tự nhiên Khỉ Ốm dị thường hưng phấn: "Đáng tiếc quá cay, bằng không có thể làm cho bà cháu ăn, răng bà không tốt, ăn đậu hủ rất thích hợp."

Cao Lương nói: "Vậy đừng cho tương ớt, làm phiên bản cải tiến, ăn ngon là được."

Khỉ Ốm tưởng tượng: "Đúng vậy, còn có thể như vậy, ngày mai anh liền làm cho bà ăn."
Cao Phán đã thi xong kỳ thi tháng, trường học liền cho nghỉ, lần này nghỉ liền với kỳ nghỉ quốc khánh, tổng cộng nghỉ bốn ngày. Cao Phán đem phiếu điểm về cho Cao Lương xem, cả lớp 62 học sinh, con bé xếp hạng 30, thành tích trung bình, muốn vào cấp ba vẫn có chút khó khăn.

Cao Phán cúi đầu, chờ đợi Cao Lương tuyên án. Cao Lương xem bảng thành tích, nói: "Còn tạm ổn, chỉ cần em tận lực, chị sẽ không trách cứ em. Chị cũng không phải ép em nhất định phải thi đậu cấpba, chỉ có một yêu cầu, làm chuyện gì đều phải tận lực, chỉ cần không thẹn với tâm, tương lai sẽ không hối hận là được."

Cao Phán gật đầu: "Dạ, em biết. Chị, buổi sáng ngày mai em đi theo chị ra tiệm."

Chuyện này làm Cao Lương ngoài ý muốn, bất quá cô không có cự tuyệt: "Được, liền cùng đi đi."

"Sáng ngày mai chị thức dậy nhớ gọi em." Cao Phán nói.
Cao Lương nhìn em gái: "Em xác định muốn đi sớm như vậy? Nếu không chờ trời sáng hẳn lại đi ra tiệm cũng được, trong nhà cũng không có xe."

Cao Phán cắn môi dưới: "Lát nữa em đi nhà bà Vương mượn xe."

Cao Lương không biết Cao Phán vì cái gì đột nhiên giống thay đổi như một người khác, nhưng chuyển biến này thoạt nhìn là hiện tượng tốt, cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu: "Vậy được, đêm nay đi ngủ sớm một chút đi."

Buổi tối Cao Lương kho xong đồ ăn từ trong tiệm trở về, phát hiện trong phòng em trai em gái còn đèn sáng, liền qua đi nhìn thoáng qua, Cao San cùng Cao Cường đều ngủ, Cao Phán còn ở dưới đèn làm bài tập. Cao Lương đi qua đi, đè thấp thanh âm nói: "Phán Phán, nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai phải dậy sớm đấy."

Cao Phán ngẩng đầu lên nhìn Cao Lương một cái, rũ mắt xuống gật gật đầu. Cao Lương phát hiện đôi mắt con bé hình như hơi sưng đỏ, phảng phất như vừa khóc, trong lòng có chút hoài nghi: "Em làm sao vậy, Phán Phán?"
Cao Phán cúi đầu dọn sách vở: "Không có việc gì, chị, em đi ngủ."

Cao Lương nhẹ động, tâm tư thiếu nữ khó đoán, dù mình cũng là con gái, cũng chưa chắc đoán được: "Vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Rạng sáng bốn giờ, đồng hồ báo thức của Cao Lương vang lên, cô cùng Xuân Mai dậy rửa mặt, do dự không biết có nên kêu Cao Phán không, kết quả Cao Phán tự mình mở cửa ra. Cao Lương không dám tin tưởng mà nhìn con bé: "Phán Phán, sao em thức dậy sớm như vậy?"

Cao Phán nói: "Em nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức vang lên."

Cao Lương không biết con bé nói thật hay giả, đồng hồ báo thức kêu to như vậy sao? Đồng hồ báo thức mới vừa kêu một tiếng cô liền trực tiếp tắt: "Nếu đã dậy, vậy cùng đi đi." Vì thế ba người rửa mặt, cùng đi tới tiệm.

Cao Lương ngồi xe Ngô Xuân Mai, Cao Phán chậm rì rì mà đi theo sau, Cao Lương thấy con bé đạp xe khó khắn: "Làm sao vậy Phán Phán, không đạp được sao?"
Cao Phán lắc đầu: "Lốp xe hơi non. Các chị đi trước đi, em đạp chậm một chút."

Cao Lương cũng không dám đi trước, liền bảo Ngô Xuân Mai đi chậm một chút, không cho Cao Phán rời khỏi tầm mắt, rốt cuộc mới sáng sớm như vậy, cô cũng không dám để em gái đi một mình trên đường. Cao Lương nhìn Cao Phán, thấp giọng hỏi Xuân Mai: "Xuân Mai, cậu có cảm thấy Cao Phán không bình thường hay không?"

Ngô Xuân Mai đối với Cao Phán kỳ thật cũng không quá quen thuộc, bởi vì chỉ tiếp xúc hai lần, liền nói ra suy nghĩ: "Hình như cảm xúc không được tốt."

"Đúng vậy, tới cũng phát hiện. Gióng như đang giận dỗi với ai đó." Cao Lương nói.

Ngô Xuân Mai nói: "Nói không chừng là một sự thay đổi."

Cao Lương gật đầu: "Chỉ mong vậy đi, hy vọng không phải được chốc được lát."

Tới trong tiệm, Cao Phán cũng không giống trước kia khoanh tay đứng nhìn, chủ động hỗ trợ quét tước, múc nước. Cao Lương thấy con bé chủ động như vậy, phảng phất như một người khác, vui mừng rất nhiều lại ẩn ẩn có chút bất an, chuyển biến cũng quá lớn, tuyệt đối là chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hơn nữa là kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn. Cô thử thăm dò: "Phán Phán, em ở lớp mới có quen không? Bạn học có tốt không?"
Cao Phán dừng động tác: "Cũng ổn ạ."

Cao Lương nghĩ nghĩ lại hỏi: "Vậy bạn học ở lớp cũ thì sao?"

Cao Phán không biểu tình: "Em không có bạn."

Cao Lương phảng phất có chút hiểu được, hẳn là cãi nhau với bạn, cũng được, dù sao đều không phải là bạn tốt gì: "Vậy phải ở chung với bạn học hiện tại thật tốt."

"Em biết." Cao Phán lên tiếng, xoay người đi làm việc.

Cao Lương đoán được không sai, Cao Phán xác thật là đã chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ lớn, cô nhận đồng thời 2 sự phản bội từ tình yêu và tình bạn. Tằng Tiểu Soái theo đuổi cô hai năm di tình biệt luyến, đối tượng lại là người bạn tốt nhất của cô, mấy nữ sinh chơi cùng cũng không đứng về phía cô. Cao Phán nghe một bạn học nữa nói, người bạn kia kỳ thật vẫn luôn thích Tằng Tiểu Soái, mà Tằng Tiểu Soái lại thích Cao Phán, cho nên vì tiếp cận Tằng Tiểu Soái mới chủ động kết bạn với Cao Phán, Cao Phán vừa đổi lớp, cô bạn kia lập tức chủ động xuất kích theo đuổi Tằng Tiểu Soái, Tằng Tiểu Soái cư nhiên cũng đồng ý. Lần đầu tiên Cao Phán phát hiện nhân tính lại âm u, xấu xí như vậy, cảm thấy toàn thế giới đều phản bội chính mình, may mắn, cô còn có người thân luôn tốt với cô vô điều kiện, chỉ có tình thân là đáng tin cậy nhất.
Cao Lương nếu biết chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy một chậu cẩu huyết thật lớn, người mới bao lớ, cư nhiên còn chơi cung tâm kế, so với phi tần hậu cung tranh sủng còn xuất sắc hơn.

Tháng Chín rốt cuộc đi qua, cuối tháng, Cao Lương lấy sổ sách ra tới kiểm kê một chút. Cô có thói quen ghi sổ rất tốt, mỗi ngày tiêu cái gì cũng ghi lại, buổi tối mỗi ngày đều sẽ kiểm kê doanh thu, xem lợi nhuận được bao nhiêu. Hiện giờ chỉ cần đối chiếu tiền mặt và sổ sách một chút là được.

Toàn bộ tháng chín, trừ bỏ chi tiêu, thu vào 762 đồng 3 xu, đây là một khoản tiền không ít, tuy rằng không kiếm được nhiều như bày quán, nhưng chi tiêu cũng nhiều, công việc cũng không vất vả như trước kia. Nói như vậy, đến mùa hè sang năm, cô có thể mua được tủ lạnh.

Cao Lương nhìn số tiền này, lấy ra 25 đồng cho Khỉ Ốm. Khỉ Ốm nhìn số tiền này lại hoảng sợ: "Cho anh tiền làm gì?"
Cao Lương nói: "Anh bận rộn ở đây nửa tháng, em gửi anh nửa tháng tiền lương."

Khỉ Ốm xua tay: "Như vậy sao được, anh tới là để học việc, chưa nộp học phí, ngược lại cho em lại cho anh tiền lương, anh không cần."

Cao Lương cười nói: "Anh ở nơi này học đồ không tồi, cho nên em cho học trò tiền lương. Tiền không nhiều lắm, anh cũng đừng ghét bỏ, cầm đi." Khỉ Ốm chủ yếu là tới hộ tống cho 2 cô buổi tối, hỗ trợ dọn đồ vật nặng, có đôi khi cũng hỗ trợ nấu nướng. Buổi sáng tới muộn hơn nhóm Cao Lương một chút, tới hỗ trợ bán đồ ăn, vẫn luôn bận rộn tới khi đóng cửa, về đến nhà còn sẽ hỗ trợ rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, ăn cơm trưa xong mới về nhà, kỳ thật làm việc cũng không ít. Hơn nữa có hắn ở đây, vấn đề an toàn cũng được bảo đảm.

Cao Lương biết tình huống trong nhà Khỉ Ốm, mấy tháng hắn không đi làm, tự nhiên là một phân tiền lương cũng không có, một người trưởng thành, trên người một phân tiền cùng không có, loại quẫn bách cực độ này Cao Lương đã từng có, tư vị kia đặc biệt không dễ chịu, nghèo sẽ làm sự tự tin biến mất, cho nên cô quyết định phát ít tiền lương cho Khỉ Ốm.
Ngô Xuân Mai ở một bên nói: "Anh Dương, anh cầm đi, đây là tâm ý của Cao Lương. Bằng không về sau cậu ấy cũng ngại gọi anh làm việc."

Cao Lương cười nói: "Đúng vậy. Chờ về sau anh mở tiệm cơm, còn cần anh giúp em làm buôn bán đấy."

Trên khuôn mặt hẹp gầy của Khỉ Ốm lộ ra cảm xúc phức tạp, có quẫn bách, cũng có cảm kích, cảm động, hắn dùng sức chớp mắt, nhận tiền: "Cảm ơn Cao Lương."

Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Hy vọng mọi người đều tốt hơn, cố lên, tháng sau phải kiếm nhiều tiền hơn."

Ngô Xuân Mai cùng Khỉ Ốm đều dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, cùng nhau cố gắng!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv