Lý Vệ Quốc nhìn chằm chằm ảnh chụp một hồi, sau đó cười: "Nhìn lại có chút xứng đôi"
Khuông Tú Mẫn lửa giận công tâm, thở phì phì mà đánh trượng phu một cái: "Ông nói hươu nói vượn cái gì! Nào có chuyện 2 anh em đi cưới 2 chị em cùng nhà, ông muốn tôi tức chết có phải không?"
Lý Vệ Quốc quay đầu nhìn Khuông Tú Mẫn: "Bà có bị thần kinh không vậy? Tuấn Vĩ lớn tuổi hơn Cao San nhiều như vậy, vẫn luôn coi con bé là em gái, sao có thể thích nhau? Hơn nữa đay chỉ là bức ảnh, bà tức giận cái gì, còn phát hỏa với tôi?"
Nhưng Lý Vệ Quốc khuyên giải cũng không làm Khuông Tú Mẫn thả lỏng, bà đứng lên, ở trong phòng đi tới đi lui, suy nghĩ tới khả năng Lý Tuấn Vĩ và Cao San qua lại, càng cảm thấy rất có khả năn, Tuấn Vĩ nhiều năm như vậy không yêu đương, ở bệnh viện đi làm đnag rất tốt, lại đột nhiên chạy đến Bắc Kinh đi học, chẳng lẽ không phải bởi vì Cao San tới Bắc Kinh, hắn mới đi Bắc Kinh? "Không được, tôi phải gọi điện thoại hỏi một chút."
Lý Vệ Quốc nói: "Bà đừng làm loạn, bình tĩnh một chút lại nói. Muốn làm lớn chuyện?" Ông cũng không cảm thấy sự tình có bao nhiêu nghiêm trọng, tuy rằng chuyện 2 anh em lấy 2 chị em ruột xác thật không thường thấy, quan hệ cũng có chút loạn, nhưng lại không có bất luận quan hệ huyết thống nào, vừa không phạm pháp lại không trái luân lý, có làm sao đâu.
Khuông Tú Mẫn trừng mắt Lý Vệ Quốc: "Đây còn không phải là chuyện lớn? Hai anh em lấy hai chị em, ông muốn để cho người khác nhìn chúng ta thế nào? Ông không biết xấu hổ nhưng tôi vẫn còn muốn mặt mũi."
Lý Vệ Quốc nhíu mày: "Này có gì? Hiện tại lại không phải xã hội phong kiến, hiện tại là xã hội mới, tình yêu và hôn nhân tự do. Nếu hai đứa thật sự yêu đương, cũng không phải chúng ta ép buộc, là chúng nó tự lựa chọn."
"Không được, mặc kệ có phải hay không, dù sao bọn nó không thể qua lại! Nếu muốn ở bên nhau, trừ phi tôi chết!" Khuông Tú Mẫn hung hăng mà nói.
Lý Vệ Quốc đạp bàn, đứng lên: "Đầu năm mới, bà nói chuyện có thể chú ý hút không? Đừng suốt ngày treo chữ kia ngoài miệng!"
Khuông Tú Mẫn hồng mắt nói: "Tôi cứ nói, tôi phải nói!"
Lý Vệ Quốc phát hiện có chút không thể nói lý với Khuông Tú Mẫn, đứng dậy trở về phòng ngủ, Khuông Tú Mẫn đuổi tới phòng ngủ đi tìm ông tiếp tục làm loạn, Lý Vệ Quốc không thèm so đo, đi ra phòng ngủ, đi thư phòng, khóa cửa lại, tùy Khuông Tú Mẫn ở bên ngoài cuồng loạn.
Khuông Tú Mẫn một bụng lửa không chỗ phát tác, liền gọi điện thoại cho Lý Tuấn Vĩ, nhưng Lý Tuấn Vĩ cũng không ở đó, điện thoại ở ký túc xá không ai tiếp, Khuông Tú Mẫn nắm chặt tay, không chỗ phát ti3t, cuối cùng tức giận đến đau đầu, nằm ở trên giường, cơm cũng không làm. Lý Vệ Quốc ra cửa, thấy bà còn đang giận dỗi, liền tự mình nấu mì sợi, gọi bà dậy ăn cũng không ăn, ông liền tự ăn, trở lại trong thư phòng gọi điện thoại cho Lý Tuấn Vĩ, không ai tiếp, liền gọi cho Lý Tuấn Nghị nói chuyện này.
Lý Tuấn Nghị nghe thấy ba nói, biết chuyện Cao Lương dự đoán đã trở thành sự thật, nếu Tuấn Vĩ cùng San San ở bên nhau, mẹ sẽ tức giận tới điên. Lý Tuấn Nghị bảo ba chuyển điện thoại cho mẹ nghe, khuyên bảo vài câu, nói chưa nghe nói Tuấn Vĩ đang yêu đương với Cao San, huống hồ kể cả có, cũng chưa chắc sẽ đi đến cùng đi, San San còn nhỏ, lúc này mới đang năm hai đại học, tính nết cô gái nhỏ, ai biết có thể đi đến cuối cùng hay không. Chuyện này quả thật không thể khuyên được Khuông Tú Mẫn, bất quá Khuông Tú Mẫn đã bình tĩnh hơn không ít, nhưng không sao, cách lúc Cao San có thể kết hôn còn sớm, bà sẽ giới thiệu đối tượng cho Tuấn Vĩ.
Lý Tuấn Nghị cúp điện thoại, nói chuyện này với Cao Lương đang bón cháo cho Quả Quả, trong mắt Cao Lương hiện lên một tia ưu sắc: "Em nói mà, nếu bọn họ thật sự yêu đương, mẹ anh sẽ muốn phát điên."
Lý Tuấn Nghị tiếp nhận con gái, hôn lên mặt Quả Quả một cái: "Mẹ anh không phải mẹ em à? Quả Quả con nói xem có phải hay không?"
Cao Lương cầm chén nhỏ trong tay, ngơ ngẩn mà không lên tiếng, Quả Quả ăn hết cháo trong miệng, há mồm nhìn chén trong tay mẹ, "A a" kêu, ý tứ là muốn ăn tiếp.
Lý Tuấn Nghị duỗi tay nhéo nhẹ lỗ tai Cao Lương: "Bón nhanh lên nào, Quả Quả muốn ăn."
Cao Lương phản ứng lại, bón cho con gái một ngụm. Quả Quả hơn nửa tuổi đã không uống sữa mẹ nữa, uống sữa bò là bữa phụ, mỗi bữa ăn được nhiều. Quả Quả cũng lớn lên trắng trẻo mập mạp, người như ngó sen làm người ta yêu thích.
Cao Lương cũng không tranh luận với Lý Tuấn Nghị vấn đề là mẹ ai: "Hiện tại làm sao bây giờ?"
"Không cần phải xen vào, đây là chuyện của Tuấn Vĩ, chính hắn sẽ xử lý." Lý Tuấn Nghị hiểu rõ, đây là chuyện riêng của Lý Tuấn Vĩ, để hắn tự xử lý, ai cũng không giúp được gì.
Cao Lương thở dài: "Cứ vậy đi." Nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, hy vọng Tuấn Vĩ đừng để San San chịu ủy khuất.
Từ khi cai sữa cho Quả Quả, Cao Lương liền bắt đầu đi làm, mỗi ngày chỉ làm buổi sáng, thời gian còn lại trở về cham con gái. Hơn nửa năm nay, ít nhiều đều nhờ Dương Tư Hoa mà Cao Vị tiếp tục phát triển. Trước mắt cửa hàng Cao Vị trải dài ở Quảng Châu, Thâm Quyến, Đông Hoàn, Phật Sơn, Châu Hải, đồ ăn đống gói cũng hướng về khu vực các tỉnh miền trung, trước mắt đang đẩy về hướng Tây Nam, năng lực Uông Ngạn Quân thật không tệ. Bước tiếp theo, Cao Lương tính toán về quê thành lập một phân xưởng gia công, mở cửa hàng ở quê.
Trước mắt xưởng quần áo Lý Tuấn Nghị đang chuẩn bị cho nhãn hiệu trang phục nam, năm trước đã chính thức thành lập bộ phận thiết kế cho nhãn hiệu mới, trải qua hơn nửa năm chuẩn bị, cuối năm thời điểm tham gia triển lãm, đã có khách quen ký hợp đồng nhượng quyền. Đầu năm nay bắt đầu, Lý Tuấn Nghị xhuaarn bị mở 2 cửa hàng nhãn hiệu nam trang ở Quảng Châu, đặt tên là "Tuấn Dật", khách hàng mục tiêu là nam giới từ 18-30 tuổi, quần áo hằng ngày là chủ, trang phục truyền thống là phụ, rốt cuộc nam giới tầm này không nhiều người mặc đồ truyền thống, bởi vì mấy năm nay xưởng quần áo vẫn còn vẫn duy trì hợp tác với nhãn hiệu tây trang của Italy, kỹ thuật chế tác tây trang đã cực kỳ nhuần nhuyễn.
Qua năm, Lý Tuấn Nghị trở nên dị thường bận rộn, anh vẫn về nhà với vợ con mỗi ngày, không muốn bỏ lỡ quá trình trưởng thành của Quả Quả, mấy ngày nay Quả Quả bắt đầu vô ý thức mà phát ra tiếng ba ba mụ mụ, nói không chừng ngày mai sẽ biết gọi ba, Lý Tuấn Nghị vẫn đang chờ mong.
Cao Phán trở về ăn tết liền lưu lại Bắc Kinh, bởi vì cô sắp sinh. Thời trang trẻ em của vợ chồng cô cũng đã đưa ra thị trường, từ khi mang thai, đối với quá trình thiết kế thời trang trẻ em đã tiến vào một giai đoạn mới, ý tưởng càng ngày càng nhiều, thiết kế cũng rất hoàn mỹ. Mà Hà Xuyên là một nhân viên tiêu thụ giỏi, trang phục bọn họ để xưởng Lý Tuấn Nghị sản suất, lại có Hà Xuyên mở rộng thị trường, bởi vì bản thân hắn tương đối quen thuộc với thị trường, cho nên mở rộng cực nhanh. Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị thương lượng qua, nếu hai vợ chồng Cao Phán làm thời trang trẻ em, bọn họ liền không tham dự lĩnh vực này nữa, cũng nhường nhãn hiệu Tiểu Thanh Mai và Tiểu Trúc Mã cho bọn họ, hy vọng hai vợ chồng có thể làm nên chuyện.
Tết Nguyên Tiêu còn chưa tới, Dương Trung Hoa liền giao tửu lâu cho đại đồ đệ xử lý, mình mang theo một đồ đệ đi vào Quảng Châu mở cửa hàng. Mấy năm nay hắn thu vài đồ đệ, hiện giờ cũng coi như có tác dụng. Mà tiệm lẩu vẫn giao cho cha mẹ xử lý, thuê mấy người phục vụ, cửa hàng không lớn nhưng buôn bán khá tốt, cũng coi như để ba mẹ hắn tìm được chỗ ký thác.
Dương Trung Hoa lấy ra tiền tích góp, thuê một cửa hàng ở trung tâm thể thao khu Thiên Hà, mở tửu lầu, sở dĩ không đi khu phố cũ, cũng là nhìn trúng bên này dân ngoại lai tương đối nhiều, đồ ăn hắn làm thiên cay, tương đối phù hợp với dân khu vực Xuyên Quý, Lưỡng Hồ. Làm ăn uống, khách quen đều là chậm rãi tích lũy, Dương Trung Hoa ở quê mở hai cửa hàng, đây là cửa hàng thứ ba, kinh nghiệm phong phú, cũng không nóng nảy, đi từng bước vững chắc. Do sớm thu hồi vốn, hiện tại hắn bán cả ba bữa sáng trưa chiều, hương vị bánh bao nhà bọn họ có thể nói là tuyệt nhất, rất nhanh đã có tiếng trong vùng, sáng sớm còn phải xếp hàng mới có thể mua được, Dương Trung Hoa tính toán chờ tửu lầu buôn bán ổn định sẽ chuyển nhượng chuyện buôn bán bữa sáng cho người khác làm, không để quá vất vả.
Mở cửa hàng, Dương Trung Hoa liền bắt đầu quan tâm tới chuyện mua nhà, bởi vì Cao Lương nói qua, phải nhân lúc còn sớm mua nhà nhập họ khẩu, dựa theo xu thế phát triển của Quảng Châu trước mắt, dân cư ngoại lai càng ngày càng nhiều, về sau hộ khẩu càng khó làm, cho nên hắn một bên mở cửa hàng, một bên lưu ý chuyện nhà ở, cũng ủy thác Cao Lương hỗ trợ tìm cùng
Cao Lương trừ bỏ giúp Dương Trung Hoa xem phòng ở, chính mình cũng đang xem nhà, bởi vì hiện tại phòng ở căn bản không đủ, cần mua nhàmới. Tốt nhất là phòng mới cũng ở khu Thiên Hà, rốt cuộc nhà xưởng bọn họ đều ở bên này, nếu không thể ở khu Thiên Hà thì cũng muốn gần một chút, nếu thật sự không có nhà thích hợp, liền mua hai căn liền kề rồi gộp thành một căn.
Thời buổi này biệt thự rất ít, lần trước Lý Tuấn Nghị nghe được tien tức chỗ biệt thự nọ, vị trí rất xa xôi, nếumua ở bên đó, lái xe đi làm ít nhất cần hai giờ, quá xa, không thích hợp, cho nên Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị thương lượng qua, quyết định mua hai căn nhà ở khu Thiên Hà rồi sửa chữa lại, như vậy ít nhất liền có sáu phòng ngủ, cả nhà trở về cũng có đủ chỗ ở.
Vừa lúc có chung cư bắt đầu giao dịch, giá nhà 4680 đồng một m2, đoạn đường hơi hẻo lánh so với khu trung tâm thể thao, nhưng tới gần khu đại học, hoàn cảnh thực không tồi, đặc biệt là đi làm gần hơn, cho nên Cao Lương tính toán mua ở chỗ này.
Dương Trung Hoa cũng đi nhìn phòng ở, tính toán mua một căn hai phòng một sảnh hơn 80m2, có hai suất hộ khẩu, hắn muốn dời hộ khẩu vợ con qua trước, phòng hơi nhỏ, gánh nặng của hắn cũng nhẹ hơn một chút. Cao Lương nói không bằng mua lớn một chút, mua căn ba phòng một sảnh, nếu cha mẹ tới cũng có chỗ ở, dù sao chỉ nhiều hơn mấy vạn đồng, tiền không đủ, bọn họ cho mượn. Dương Trung Hoa do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định mua lớn một chút, hộ khẩu một nhà ba người đều có thể chuyển qua.
Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị tính toán mua hai căn liền nhau, hai căn 4 phòng 2 sảnh, phá tường sửa chữa, Lý Tuấn Nghị còn muốn mua lại cả 2 căn phía trên lầu luôn, bị Cao Lương khuyên lại. Hiện tại bọn họ mua phòng ở, là bởi vì con cái lớn, cần phòng riêng, bằng không Cao Lương mới không nỡ bỏ tiền ra mua. Năm 97 khủng hoảng tài chính qua đi, giá nhà tuyệt đối sẽ giảm, hiện tại mua nhiều thì thiệt nhiều, đến lúc đó lại mua. Cô đương nhiên không nói rõ với Lý Tuấn Nghị, chỉ nói giá nhà Hong Kong sẽ có ảnh hưởng. Trước mắt giá nhà Quảng Châu đều là do người Hong Kong và người Macao xào lên, mà Hong Kong là khu vực bị ảnh hưởng nhất trong khủng hoảng, đến lúc đó thương nhân Hong Kong vì gom góp tài chính, bán phá giá bất động sản, giá nhà sẽ ngã vào một thung lũng, khi đó sẽ là thời kỳ tốt nhất để mua nhà.
Khi Cao Lương mua nhà, Cao Phán sinh một tên nhóc béo, Hà gia cực vui mừng, địa vị Cao Phán ở nhà cũng hoàn toàn được củng cố, Cao Lương không lo lắng chuyện Cao Phán nữa. Quả Quả cũng đã biết nói chuyện, không chỉ biết gọi ba mẹ, cậu dì, còn có thể gọi cụm làm bà nội cao hứng không thôi.
Chuyện trang hoàng chuyển nhà như lửa sém lông mày, hai vợ chồng Lý Tuấn Nghị không có chỗ riêng cho con gái, liền bày cái bình phong trong phòng ngủ, cách giường con gái ra, bằng không hai vợ chồng cũng không dám hành sự, sợ nửa đêm con gái tỉnh dậy thấy cha mẹ ở trên giường đánh nhau, cũng không biết giải thích như thế nào.