Tiệc đầy tháng cực kỳ náo nhiệt, Lý Vệ Quốc cũng từ tỉnh thành tới, tới xem đứa cháu đầu tiên của mình, Quả Quả phấn điêu ngọc trác làm ông rất yêu thích, tiếc nuối không sinh được con gái năm đó cuối cùng đã được đền bù. Lý Vệ Quốc là chiến sĩ trung thành với chủ nghĩa Mác-Lê Nin, đã sớm vứt bỏ tư tưởng trọng nam khinh nữ, cảm thấy sinh trai hay gái đều giống nhau, đều là hậu thế của mình. Cao Lương thấy ông thích Quả Quả như vậy, cũng cảm thấy hết sức cao hứng.
Tiệc đầy tháng kết thúc, bạn bè đều trở về, Khuông Tú Mẫn cũng đi theo Lý Vệ Quốc về, bớt người chăm con, Cao Lương ngược lại cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi. Quả Quả là đứa nhỏ suy nhất trong nhà, tất cả người lớn đều vây quanh một mình con bé, chân chính thành hòn ngọc quý trên tay, đối tượng mọi người dùng mọi cách che chở. Người trong nhà nhiều, các trưởng bối đều thích ôm nó, vì thế Quả Quả đã quen được ôm, hơn nữa phải có người ôm mới chịu đi ngủ, nếu không liền khóc oa oa, Cao Lương cảm thấy như vậy rất không tốt, ban ngày còn tốt, ôm một cái thật ra không sao cả, buổi tối con bén tỉnh vài lần để uống sữa, cũng phải ôm mới chịu ngủ, này không khác gì tra tấn cô và Lý Tuấn Nghị.
Hiện tại cha mẹ chồng đều đi rồi, cô có thể dựa theo biện pháp riêng để giáo dục Quả Quả. Trước khi con ra đời, Cao Lương đã mua không ít sách dạy con, trong sách cũng có nhắc tới trẻ con đi vào giấc ngủ trong lòng ngực lớn có cảm giác an toàn hơn, như vậy cũng sẽ khiến cho đứa trẻ sinh ra tâm lý ỷ lại, cho nên về sau chờ Quả Quả buồn ngủ, Cao Lương liền không hề ôm con bé, mà đặt con trên giường vỗ nhẹ, bồi dưỡng thói quen độc lập cho con bé. Bồi dưỡng tính độc lập, bắt đầu từ thói quen ngủ đi. Bà nội tuy rằng yêu thương Quả Quả, nhưng dù sao bà cũng nhiều tuổi, muốn ôm cháu mà lực bất tòng tâm, ngẫu nhiên ôm một cái còn được, ôm lâu không nổi, cho nên cũng nguyện ý phối hợp với Cao Lương. Chậm rãi, Quả Quả cũng dưỡng thành thói quen ngủ.
Cao Lương hiện tại không nhọc lòng chuyện công ty, chỉ toàn tâm toàn ý chăm con, vì giáo dục Quả Quả, cô độc rất nhiều sách, sách trong nước còn chưa phát triển phương diện này nhiều, cô còn bảo Lý Tuấn Nghị nghĩ cách nhờ người mua từ Hong Kong về, tuy rằng đọc chữ phồn thể hơi mệt, nhưng tốt xấu vẫn là có thể xem hiểu, căn cứ theo tri thức trong sách tiến hành giáo dục sớm cho Quả Quả, 0-3 tuổi là thời kỳ hoàng kim để phát triển trí não cho trẻ, cô phải nắm lấy cơ hội này.
Tiểu Quả Quả trưởng thành lên theo từng ngày, chậm rãi biết cười, bắt đầu phát ra tiếng, biết phản ứng lại với âm thanh, biết phân biệt người thân với người lạ...... Cao Lương ghi lại tất cả sự thay đổi của con gái trong nhật ký, mỗi ngày đều chia sẻ với Lý Tuấn Nghị, vợ chồng son cảm nhận được sự trưởng thành của Quả Quả, vô cùng tự hào.
Cao Lương một bên dạy con, một bên có ý thức giảm béo, khi mang thai cô tăng tới hai mươi cân, sau khi sinh con, giảm mười mấy cân, với trước kia tăng mười mấy cân. Dựa theo chiều cao của Cao Lương, cân nặng này kỳ thật chỉ hơi mập một chút, cũng không tính là béo, nhưng thịt đều tập trung ở trên bụng,, cho nên lửa sém lông mày không phải giảm cân, mà là lấy lại vóc dáng. Bởi vì muốn nuôi con bằng sữa mẹ, ăn uống điều độ hiển nhiên là không thể thực hiện, nếu ăn uống điều độ, khẳng định không đủ sữa cho Quả Quả, vì thế Cao Lương căn cứ theo đề nghị của bác sĩ và Lý Tuấn Vĩ, đăng ký một lớp ở trung tâm thể thao, tiến hành vận động giảm béo, như vậy tương đối khỏe mạnh, cũng không ảnh hưởng tới sữa mẹ.
Đến cuối năm, Cao Lương đã giảm được vài cân, vòng bụng lỏng lẻo cũng giảm đi xuống, mùa đông mặc nhiều quần áo, nhìn cũng chỉ thấy hơi đầy đặn mà thôi, mang thai sinh sản khiến cho hương vị nữ tính trên người đậm đà hơn, Lý Tuấn Nghị quả thực rất yêu Cao Lương như thế, từ khi thân thể Cao Lương khôi phục, anh như ong say mật, mỗi ngày quả thực chỉ muốn ở trong lòng Cao Lương không muốn tỉnh lại. Cao Lương còn chưa tính sinh đứa thứ hai nhanh như thế, cho nên mỗi lần đều áp dụng phương thức tránh thai.
Quả Quả đã sắp nửa tuổi, con bé đã nhận được ba mẹ, cũng nhận ra cụ nội và cậu, thấy người quen con bé sẽ cười to kêu to, có thể ngồi thẳng, còn biết xoay người, bò loạn cả nhà. Lý Tuấn Nghị vì để con gái có chỗ bò, trải thảm cả phòng, bọc xốp tất cả góc bàn, rồi để con bé bò khắp nơi không sợ bị thương.
Quả Quả tinh lực tràn đầy, đặc biệt hoạt bát hiếu động, quả thực chính là hạt dẻ cười của cả nhà. Cao Lương nhìn con gái tinh quái, cực kỳ có cảm giác thành tựu. Quả Quả cũng rất ngoan, từ khi được ba tháng, Cao Lương liền đặt Quả Quả ở trong nôngủ một mình, bồi dưỡng tính độc lập.
Buổi tối nọ, Lý Tuấn Nghị đang rong ruổi trên người Cao Lương, đột nhiên nghe thấy thanh âm ê ê a a trong nôi, sợ tới mức thiếu chút nữa mềm xuống, anh vội vàng kết thúc, xuống giường đi đến bên nôi, Quả Quả không biết tỉnh từ khi nào, cũng không khóc nháo, chỉ mở to hai mắt nằm ở đàng kia ê ê a a không biết chơi cái gì. Lý Tuấn Nghị chảy một thân mồ hôi lạnh: "Phải nhanh mua nhà thôi, cho con gái phòng riêng, cứ như vậy anh sợ anh gãy mất."
Cao Lương nghe xong dở khóc dở cười, bất quá cũng thấy phải cho Quả Quả phòng riêng, con gái ở cùng bọn họ quá xấu hổ: "Lần trước không phải nói có khu biệt thự sắp bắt đầu giao dịch sao? Lại đi hỏi một chút, mua căn lớn hơn, cho Quả Quả phòng riêng."
Lý Tuấn Nghị gật đầu: "Anh biết rồi."
Tháng chạp, Uông Ngạn Quân cùng Ngô Xuân Mai cử hành hôn lễ, Chu Văn Võ và Liêu phương cũng muốn cử hành hôn lễ, đều tổ chức ở quê. Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị khẳng định phải về tham gia hôn lễ, cho nên bọn họ tổ chức tiệc cuối năm sớm hơn, sau đó giao công việc cho cấp dưới, mang theo Quả Quả trở về quê.
Bọn họ trở về lại ở nhà Dương Trung Hoa, qua nhiều năm như vậy, thân thể bà Dương vẫn khá khỏe mạnh, hưởng thêm mấy năm phúc, có thể nói tất cả đều là công lao của Dương Trung Hoa, hắn thay đổi tình trạng kinh tế trong nhà, có năng lực đưa bà nội đi chữa bệnh. Mà Dương Trung Hoa cùng cha mẹ Dương đều nói đây là nhờ ơn Cao Lương, nếu không có cô hỗ trợ, Dương Trung Hoa sao có thể mở được tiệm cơm. Cao Lương cũng cảm thấy thực vui vẻ, có thể giúp được bạn bè đương nhiên là không thể tốt hơn
Dương Trung Hoa đã có kế hoạch năm sau đi Quảng Châu mở chi nhánh, Hoàng Tiểu Thúy quyết định chờ hắn mở được tiệm cơm mới tạm nghỉ giữ chức, đi Quảng Châu giúp chồng, thuận tiện đưa con qua, cô cũng muốn giống Cao Lương, ở Quảng Châu định cư, cho con một hoàn cảnh trưởng thành tốt.
Nếu trở về tham gia hôn lễ, khẳng định phải tới nhà Xuân Mai. Hai cô con gái Ngô gia đã có công việc chính thức, trong nhà vẫn nuôi gà vịt, điều kiện kinh tế tốt hơn rất nhiều, đã là nhà có điều kiện tốt nhất trong thôn. Hai em trai sinh đôi và em út của Xuân Mai đều lên cấp ba, chuẩn bị thi đại học, mắt thấy Ngô gia càng ngày càng rực rỡ. Mà bọn họ cũng biết rõ, hết thảy đều nhờ công của Cao Lương, nếu không phải Cao Lương thuê bọn họ nuôi vịt, nếu không phải Cao Lương cho vay tiền để Xuân Mai học lại, nhà bọn họ tuyệt đối sẽ không có ngày hôm nay. Cho nên vợ chồng Ngô thị rất cảm kích Cao Lương, nhìn thấy Tiểu Quả Quả càng thích không thôi, trực tiếp tặng bao lì xì to.
Đối với chuyện Ngô Xuân Mai gả cho Uông Ngạn Quân, vợ chồng Ngô Tài Thuận cũng là một lời khó nói hết, Xuân Mai chính là cá chép vượt Long Môn, tự mình thay đổi vận mệnh, thời buổi này sinh viên quý giá, nên gả cho một sinh viên mới đúng. Nhưng vợ chồng Ngô thị nghe nói Uông Ngạn Quân đã quen Xuân Mai nhiều năm rồi, hơn nữa lại là bạn tốt của chồng Cao Lương, đến khi gặp mặt là một chàng trai sáng sủa, nên cũng không quan tâm cái nhìn của thế tục, cảm thấy con gái gả cho Uông Ngạn Quân cũng không tồi. Nhưng khi xác định hôn sự, thái độ của mẹ và em gái Uông Ngạn Quân làm vợ chồng họ cảm thấy đặc biệt nghẹn khuất, đầu tiên là cô em chồng mãnh liệt phản đối, mẹ Uông cũng cảm thấy Xuân Mai nhà bọn họ với cao, thái độ rất chậm trễ, cho nên vợ chồng Ngô thị cũng tỏ thái độ với con gái là bọn họ không đồng ý hôn sự này, Ngô Xuân Mai than thở khóc lóc mà khuyên bảo, vợ chồng Ngô thị cuối cùng thở dài: "Thôi, đây là do chính con chọn, về sau hối hận cũng đừng tới tố khổ với ba mẹ là được."
Cao Lương trở lại quê, cha mẹ Ngô Xuân Mai vẫn đang bực bội, thái độ Uông gia trong việc hôn lễ quá mức có lệ. Cao Lương xem qua, trong nhà Uông Ngạn Quân cũng không có thêm gia cụ mới, mà dùng một bộ gia cụ bằng gỗ Uông Ngạn Quân làm từ nhiều năm trước, kiểu dáng thực cũ, không ra gì. Bất quá Uông Ngạn Quân cùng Ngô Xuân Mai đều nói đây là ý của bọn họ, không để Uông gia làm gia cụ, bởi vì bọn họ đã ở thành phố X đã đặt mua một bọ hoàn toàn mới, nhà ở quê có mua cũng không dùng được.
Cao Lương làm người hòa giải, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, khuyên bảo cha mẹ Xuân Mai, khích lệ rằng Uông Ngạn Quân làm người không tệ, tình cảm hắn đối với Xuân Mai trung trinh, hai người có thể đi đến hôm nay rất không dễ dàng. Mặc kệ vợ chồng Uông gia không quá vui, nhưng cũng không quá ảnh hưởng tới cuộc sống của con trai, rốt cuộc cũng không có ở chung. Cuối cùng cha mẹ Xuân Mai bất đắc dĩ, đành phải bày ra gương mặt tươi cười gả con gái.
Hôn lễ này làm Cao Lương thổn thức, trên đời này thật sự không có chuyện gì thập toàn thập mỹ. Bất quá cuối cùng Uông Ngạn Quân và Ngô Xuân Mai vẫn thuận thuận lợi lợi kết hôn, đối với hai vợ chồng bọn họ, đây mưới chỉ là bước đầu tiên trên vạn dặm trường chinh, hy vọng bọn họ có thể kiên định mà nắm tay đến cuối cùng.
Bọn họ kết hôn xong, lại đến Chu Văn Võ làm hôn lễ, đánh xe về quê cô dâu đón người, lộ trình không ngắn, đi xe mất ba bốn giờ, trời còn chưa sáng đãxuất phát, buổi chiều mới trở về, Cao Lương không đi đón dâu, Lý Tuấn Nghị đi.
So với hôn lễ của Xuân Mai, hôn lễ Chu Văn Võ thuận lợi náo nhiệt hơn nhiều, Chu Văn Võ đã hai mươi tám tuổi, lớn như vậy còn chưa kết hôn, làm vợ chồng Chu Kiến Quốc cực sầu não, hơn nữa bọn họ còn nghe nói bạn gái cũ còn lừa con trai mình một số tiền, bọn họ thật lo lắng Văn Võ sẽ nản lòng thoái chí không chịu yêu đương tiếp, hiện tại hắn rốt cuộc chịu kết hôn, hai vợ chồng già sao có thể không vui mừng. Liêu Phương đến từ một trấn nhỏ, tuy rằng gia cảnh kém hơn bọn họ không ít, nhưng tri thư đạt lý, thông minh hiền huệ, cũng cót hể trợ giúp Văn Võ trên phương diện sự nghiệp, hơn nữa lúc này Liêu Phương đã có thai hơn bốn tháng, quả là song hỷ lâm môn, làm bọn họ cao hứng hỏng rồi, rốt cuộc có cháu.
Tham gia xong hôn lễ, một nhà ba người Cao Lương nắm chặt thời gian về quê thăm thân thích, vừa lúc năm trước trở về ăn tết hơi gấp. Năm nay ăn tết Cao Phán không về, hai vợ chồng bọn họ về Bắc Kinh ăn tết, nhưng người trong nhà Cao Lương vẫn như cũ không ít, năm trước Quả Quả còn ở trong bụng mẹ, năm nay đã có thể ê ê a a mà bò đầy đất, có Quả Quả, trong nhà còn náo nhiệt hơn năm trước.
Một năm này, cả nhà lại chụp thêm một tấm ảnh đại gia đình, trong hình bà nội ôm Quả Quả ngồi ở chính giữa. Vợ chồng Lý Vệ Quốc đứng phía sau, vợ chồng Cao Lương đứng bên trái vợ chồng Lý Vệ Quốc, Lý Tuấn Vĩ cùng Cao San thì đứng bên phải bọn họ, Cao Cường ngồi xổm bên người bà nội, trên mặt mỗi người đều vui vẻ tươi cười, ngay cả Quả Quả cũng cười đến đặc biệt đáng yêu.
Khuông Tú Mẫn nhìn ảnh gia đình, qua hồi lâu, bà nói với Lý Vệ Quốc nói: "Ông nó, ông xem ảnh chụp này, có thấy có chỗ không thích hợp không?"
Lý Vệ Quốc mang kính viễn thị: "Như thế nào không thích hợp? Tôi thấy rất đẹp."
Khuông Tú Mẫn duỗi tay chỉ vào Lý Tuấn Vĩ và Cao San, chần chờ hỏi: "Hai đứa nó, sẽ không có cái gì đi?"