Trở Về Năm 1988

Chương 133: A Bưu



Hôm nay Cao Lương ở chi nhánh thứ 2 đến buổi tối mới trở về, quả nhiên như cô nói, buổi tối bên này lượng người sẽ lớn hơn nhiều,buôn bán tốt hơn ban ngày không ít. Bất quá cửa tiệm mới khai trương, lại không phải cuối tuần, buôn bán cũng khôngphải cực kỳ tốt, ngày này cũng chỉ có hơn ba mươi đồng doanh thu, Tiểu Quân đã quen ở tổng cửa hàng thu vào mấy trăm tới hơn một ngàn đồng mỗi ngày, cũng biết chi nhánh thứ nhất buôn bán cực kỳ tốt, đối với doanh thu hôm nay phi thường thất vọng, cách với kỳ vọng của hắn quá xa.

Cao Lương an ủi hắn: "Không sao, vừa mới bắt đầu, chậm rãi sẽ tốt ên. Đi thôi, tan tầm rồi mau trở về."

Tiểu Quân nói: "Hiện tại mới hơn 9 giờ mà, còn có không ít người."

Cao Lương nói: "Vậy cũng nên trở về, tổng cửa hàng cũng nên tan tầm, chị không quay về, bọn họ liền không thể đi." Trong chốc lát Lý Tuấn Nghị sẽ tới đón cô.

Tiểu Quân nói: "Bên này đều có giường, ngày mai em đem hành lý lại đây, buổi tối liền ở bên này, có thể đóng cửa trễ một chút."

Cao Lương vừa nghe: "Cậu nguyện ý ở bên này cũng tốt, bất quá mùa hè sẽ khá nóng."

"Không có việc gì, không phải có quạt sao." Tiểu Quân chỉ chỉ vào cái quạt điện.

Cao Lương cười nói: "Nhân viên nỗ lực như vậy, làm bà chủ chị đương nhiên vui, làm việc cho tốt, về sau chị sẽ phát tiền thưởng theo phần trăm lợi nhuận của chi nhánh." Tiền thưởng là khích lệ quan trọng nhất cho nhân viên, mặc kệ là tổng cửa hàng hay là chi nhánh, mỗi tháng hoàn thành doanh số bán hàng mục tiêu là sẽ có tiền thưởng.

"Em sẽ nỗ lực, chị Lương!" Tiểu Quân tràn đầy ý chí chiến đấu.

Cao Lương nói: "Hôm nay vẫn còn nhiều đồ, ngày mai chị không tới, tự em tới, cố gắng làm, chị rất xem trọng cậu."

"Dạ! Giao cho em đi!"

Khi Cao Lương cùng Tiểu Quân trở lại tổng cửa hàng, Lý Tuấn Nghị đã qua tới, hắn thấy Cao Lương, nói: "Sao giờ em mới trở về, anh định đi qua tìm em."

Cao Lương nói: "Ngày đầu tiên khai trương, em làm bà chủ phải đi tọa trấn chứ."

"Thế nào?" Lý Tuấn Nghị quan tâm hỏi.

Cao Lương cười cười: "Cũng ổn."

Tiểu quân gục xuống đầu: "Không phải quá tốt, bất quá em sẽ nỗ lực."

Cao Lương vừa nghe lời này, nhịn không được cười: "Không cần như vậy, Tiểu Quân, kỳ thật cũng không tệ lắm, về sau sẽ chậm rãi tốt lên."

Lý Tuấn Nghị cũng an ủi: "Làm buôn bán vừa mới bắt đầu khẳng định đều chưa có khách nhiều. Về sau sẽ tốt, cậu không tin chính mình, cũng phải tin tay nghề bà chủ cậu. Được rồi, thu thập đi, chúng ta cũng chuẩn bị đi về."

Cao Lương cho mọi người tan ca, còn cô đi kiểm kê doanh thu hôm nay, sau đó ngồi xe Lý Tuấn Nghị về nhà. Lý Tuấn Nghị cảm giác đầu cô đập trên lưng mình, cánh tay trên eo cũng lỏng, anh giảm tốc độ, nói: "Cao Lương, tỉnh tỉnh, em đừng ngủ, cẩn thận ngã."

Cao Lương tỉnh táo lại: "Nga, em không ngủ."

Lý Tuấn Nghị thở dài: "Còn nói không ngủ. Anh thấy nên tìm cái dây trói em bên người, anh mới yên tâm."

"Hì hì, em lại không phải trẻ con. Còn dùng dây buộc nữa." Cao Lương hì hì cười.

Lý Tuấn Nghị cười thành tiếng: "Kỳ thật mua dây cũng không lãng phí, em xem, hiện tại cho em dùng, hai năm nữa thì cho con mình dùng."

Cao Lương cọ trán lên lưng Lý Tuấn Nghị làm nũng: "Em mới không cần đâu, em không sinh con sớm như vậy."

Lý Tuấn Nghị thả chậm tốc độ, cất cao giọng: "Em lại muốn đổi ý? Nói sang năm kết hôn rồi, không thể kéo dài nữa!"

Cao Lương nói: "Em chưa nói là không kết hôn, nhưng không nghĩ sinhcon sớm, ít nhất chờ em đủ 25 tuổi đã, em muốn đặt tinh lực trên sự nghiệp trước, sau đó mới sinh con, đến lúc đó mới có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc con cái."

Lý Tuấn Nghị nghe nói không phải mượn cớ kéo dài chuyện kết hôn, lúc này mới không kích động, nói: "Có thể, sin con trễ chút cũng được. Anh cũng muốn tự mình chăm sóc con chúng ta, không muốn ném con cho trưởng bối." Điểm này Lý Tuấn Nghị cực kỳ nhất trí với Cao Lương, từ nhỏ anh đã lớn lên bên cạnh ông bà nội, khát vọng với tình cảm cha mẹ khi còn bé không ai hiểu như hắn, hơn nữa mẹ anh tuyệt đối không đáng tin cậy như bà nội năm đó, cho nên vẫn không nên chỉ trông cậy vào trưởng bối chăm con.

Cao Lương dán lên trên lưng Lý Tuấn Nghị ha hả nở nụ cười, không nghĩ tới anh dễ nói chuyện như vậy. Lý Tuấn Nghị nói: "Em hiện tại đã mở ba cửa tiệm, chuyện gì đều cũng phải tự tay làm lấy, như vậy không được, nên tìm người đáng tin tới giúp, bằng không em mệt tới mức nào."

Cao Lương ngáp một cái, nhắm mắt lại nói: "Em cũng nghĩ thế, nhưng không dễ tìm." Thu Lan đi theo cô lâu nhất lại chưa từng đi học, trừ bỏ có thể giúp đỡ trong phòng bếp thì thật đúng là không thể giúp chuyện gì khác, giờ muốn đi tìm người thích hợp tới giúp cũng không đơn giản.

Lý Tuấn Nghị nói: "Em xem trong tiệm có người nào có khả năng hay không, có thể bồi dưỡng liền bồi dưỡng một người đi, đừng ôm đồm mọi việc. Tương lai em kết hôn, sinh con, cũng không thể mỗi ngày đi nhìn chằm chằm."

Cao Lương biết Lý Tuấn Nghị nói có lý, ít nhất phải bồi dưỡng một phó cửa hàng giúp mình, lúc mình có việc cũng có thể duy trì cửa hàng hoạt động bình thường: "Được, em sẽ lưu ý."

Hai người về đến nhà, Cao Phán còn chưa ngủ, dựa vào đầu giường hai mắt đăm đăm phát ngốc, tiểu thuyết thích xem nhất cũng chưa mở ra. Cao Lương vào nhà lấy quần áo, cô cũng chỉ máy móc mà quay đầu nhìn thoáng qua, không nói chuyện, sau đó lại xoay đầu đi, khôi phục trạng thái trống rỗng. Cao Lương liếc nhìn một cái, cũng không nói chuyện, xoay người đi tắm rửa, cô vào phòng vệ sinh, vừa muốn đóng cửa, Lý Tuấn Nghị bá đạo chen vào, Cao Lương vừa muốn nói gì, đã bị đè trên vách tường hung hăng hôn, chờ đến Cao Lương đỏ bừng mặt, ánh mắt mê ly, lúc này mới buông ra đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài còn chưa đã thèm mà nói: "Chẳng khác gì yêu đương vụng trộm."

Cao Lương cắn đôi môi đỏ thắm, đầu óc còn hơi mơ màng, ngơ ngác mà nhìn anh đi ra cửa, nghĩ tới câu nói vừa rồi, sau một lúc lâu mới hậu tri hậu giác mà nở nụ cười, đúng là không khác gì yêu đương vụng trộm.

Cao Lương tắm rửa xong đi ra, thấy Lý Tuấn Nghị cầm một quyển sách viết gì đó, thấy cô ra, vẫy tay, Cao Lương đi qua đi, Lý Tuấn Nghị giơ cuốn sổ trên tay: "Anh tính một chút, tháng sau chúng ta bắt đầu có tiền dư, chúng ta trang hoàng nhà đi, sang năm là có thể vào ở được."

Cao Lương giương mắt nhìn Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị cũng nhìn chằm chằm cô: "Anh nói không đúng sao?"

Cao Lương nhấp miệng vui vẻ, sau đó gật đầu: "Nên trang hoàng, làm đi." Xác thật cũng nên trang hoàng, sang năm kết hôn, đến lúc đó khẳng định vào ở nhà mới. Sau đó người một nhà bọn họ cũng vừa lúc dọn qua, bất quá đến lúc đó phòng ở không đủ ở, để Cường Cường ở phòng khách?

Lý Tuấn Nghị thò qua mổ một cái trên môi cô: "Được, anh đi tắm rửa, em đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon!"

"Ngủ ngon!" Cao Lương ngậm cười vào phòng ngủ, phát hiện Cao Phán còn duy trì tư thế vừa rồi, "Làm sao vậy, Phán Phán?"

Cao Phán rốt cuộc phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Cao Lương: "Chị, A Bưu đã tốt nghiệp, hắn hẳn là đã tới Quảng Châu, nhưng hắn không gọi điện thoại cho em."

Cao Lương đi qua, lúc này mới chú ý tới trong tay Cao Phán cầm một phong thư, phong thư có đóng dấu "Không tìm được người nhận", là thư Cao Phán viết bị trả lại: "Vậy có khả năng hắn chưa sắp xếp xong đi, chờ dàn xếp tốt sẽ tới tìm em."

Cao Phán chớp một chút mắt, sau đó gật gật đầu. Cao Lương nằm xuống, nhìn em gái, thử thăm dò hỏi một câu: "Phán Phán, em thích A Bưu sao?"

Cao Phán cũng nằm xuống: "Dạ."

"Em nói với hắn chưa?" Cao Lương hỏi.

Cao Phán lắc đầu: "Chưa có, loại chuyện này con gái không nên chủ động đi?"

Cao Lương nhíu mày, tình cảm Cao Phán đối với Lưu Bưu người có mắt đều đã nhìn ra, Lưu Bưu không có khả năng không biết, thái độ của hắn là sao? Không thích Cao Phán còn không dứt khoát? "A Bưu cũng không nói gì sao?"

Cao Phán chán nản nói: "Anh ấy nói anh ấy coi em như em gái."

Xong rồi, người ta rõ ràng không có tình cảm gì với Cao Phán. "Vậy hắn đã nói như vậy, em còn thích hắn?"

Cao Phán cắn môi nói: "Em cảm thấy chỉ cần em kiên trì, một ngày nào đó anh ấy sẽ thích em."

Cao Lương thật muốn gõ tỉnh em gái, giáo huấn nó một trận, khẳng định là đọc mấy chuyện ngôn tình tiểu thuyết quá nhiều: "Phán Phán, em đừng cố chấp quá. Sao em không thử mở lòng với người khác, người thích em có rất nhiều."

"Nhưng mà em cảm thấy ai cũng không tốt bằng A Bưu." Cao Phán cắn môi, "Chỉ cần một ngày anh ấy chưa có bạn gái, em liền không buông tay."

Cao Lương thở dài, Cao Phán từ khi nào lại suy nghĩ như vậy, cô tắt đèn, nhắm mắt lại: "Ngủ đi."

Qua một hồi lâu, thanh âm Cao Phán mang theo chút nức nở nói: "Nhưng hiện tại em không liên hệ được với A Bưu, không biết anh ấy đã đi đâu."

Cao Lương không nói tiếp, nghĩ thầm không liên hệ được cũng tốt, thời gian dài, tình cảm sẽ phai nhạt.

Thực mau liền đếnngày 01/05, 01/05 năm nay xong sẽ tới cuối tuần, tổng cộng được nghỉ ba ngày. Vì ứng đối cho kỳ nghỉ, Cao Lương đã chuẩn bị trước đủ nguyên liệu, chuẩn bị rất nhiều món kho.

Người trong nhà đều nghỉ, tới trong tiệm hỗ trợ, trong đó bao gồm cả bà nội, Lý Tuấn Nghị và Cao Phán. Cao Lương sợ bên Tiểu Quân quá bận, còn bảo Cao San và Cao Cường qua hỗ trợ. Kỳ nghỉ 01/05 có lượng khách lớn nhất, Cao Lương ở trong phòng bếp bận tối mày tối mặt, Lý Tuấn Nghị cũng ở trong phòng bếp hỗ trợ truyền đồ ăn, Cao Phán thì tại bên ngoài hỗ trợ chiêu đãi khách nhân, lúc này lục lạc trên cửa lại vang lên, cô một bên thu chén một bên thói quen nói: "Hoan nghênh quang lâm! Kính mời—— A Bưu!" Cao Phán sợ hãi kêu thành tiếng, thanh âm lớn làm kinh sợ mọi người.

Lưu Bưu mặc áo sơmi ngắn tay màu lam nhạt cùng quần jean đen, chân mang giày chơi bóng, tóc cắt ngắn thanh thanh sảng sảng, thoạt nhìn đặc biệt tuấn lãng, thấy Cao Phán, hắn khẽ cười một chút: "Cao Phán."

Cao Phán rốt cuộc phục hồi tinh thần, vội lôi kéo hắn: "Anh mau vào ngồi, sao anh tìm được nơi này? Còn chưa ăn cơm trưa đi? Muốn ăn cái gì? Ta cho ngươi đi điểm đơn, em lấy đồ ăn cho anh, ăn mì đi, thêm một chén nước đậu xanh, em mời anh." Cô ấn Lưu Bưu ngồi trên ghế, sau đó giống con bướm chạy vào bếp gọi đồ ăn: "Chị cả, A Bưu tới, lấy một phần mì......"

Cao Lương đang vội vàng, đột nhiên nghe thấy Cao Phán nói, giật mình mà nhìn ra bên ngoài, bất quá bên ngoài người nhiều, cô cũng không có nhìn thấy Lưu Bưu: "Được rồi, lập tức liền có." Thầm nghĩ hai ngày trước Cao Phán còn nhắc Lưu Bưu mãi, người lại xuất hiện rồi, có thể thấy được vẫn có chút duyên phận.

Lưu Bưu an tĩnh ngồi, quay đầu đánh giá tình huống trong tiệm, mặt tiền cửa hàng rất lớn, người thật nhiều, buôn bán thật tốt. Cao Lương thật biết làm buôn bán, ở nơi nào cũng như thế này.

Cao Phán rót một phần nước đậu xanh, đặt ở trước mặt hắn: "Uống nước đậu xanh trước đi, mì thì chờ chờ một chút, lập tức liền tới ạ."

Một vị khách gọi Cao Phán: "Người đẹp, mì của chúng tôi đâu, như thế nào còn chưa có."

Cao Phán vội nói: "Lập tức có ngay, tôi đi xem ngay đây." Sau đó lại cúi đầu cười nói với Lưu Bưu, "Anh uống trước đi, em bận chút."

Lưu Bưu nhìn bóng dáng Cao Phán, nhịn không được thở dài một tiếng, cầm cái muỗng múc một muỗng nước đậu xanh, uống ngon thật, khẳng định là Cao Lương làm, tay nghề của cô vẫn luôn như vậy, làm cái gì cũng ngon.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv