Cao Lương muốn mở chi nhánh, đương nhiên không phải chỉ suy nghĩ, cô đã sớm tìm được mặt tiền thích hợp. Cửa hàng bên phố cổ cũng không dễ thuê, tìm được hơn phân nửa đều dựa vào vận khí, nhưng mặt tiền bên khu Thiên Hà vẫn tương đối dễ tìm, Cao Lương tính toán trước xuống tay ở khu Thiên Hà. Cao Lương có thời gian liền lái xe xung quanh, cơ hồ quen hết các ngõ ngách khu Thiên Hà, đường phố chỗ nào phồn hoa, chỗ nào có tiềm lực, trong lòng cô rõ ràng.
Cái gọi là chi nhánh, kỳ thật cũng giống quầy hàng bên trung tâm thể thao, chủ yếu bán món kho, không bán mì, từ tổng cửa hàng bên này thống nhất cung cấp đồ ăn, phái một nhân viên đáng tin qua. Thực mau, Cao Lương liền được một chỗ trên con đường tương đối phồn hoa, chỗ đó rộng hơn quầy bên trung tâm thể thao, là một mặt tiền cửa hiệu, không phải quầy hàng, nhưng không rộng bằng cửa hàng tổng, đại khái có hai ba mươi m2. Nếu chỉ bán món kho, lại có vẻ hơi lãng phí. Bất quá Cao Lương cũng không cảm thấy lãng phí, rộng cũng có chỗ tốt, ít nhất làm việc ở bên trong cũng sẽ cảm thấy thư thái.
Quầy hàng bên trung tâm thể thao quá nhỏ, Nhã Nhã và Từ Hiểu Lượng chỉ đủ chỗ đứng, di chuyển không quá thuận tiện, hoàn cảnh làm việc xác thật không tốt lắm. Bất quá Cao Lương vì bồi thường cho bọn họ, tiền lương cao hơn nhân viên bên cửa hàng tổng một ít, như vậy mới làm cho trong lòng bọn họ cân bằng hơn.
Lúc trang hoàng chi nhánh thứ 2, dựng một gian phòng nghỉ phía sau cửa hàng, nếu nhân viên nguyện ý có thể ở bên trong. Trong tiệm trừ bỏ quầy hàng cùng tủ đông và nhu yếu phẩm, còn đặt hai cái bàn, có chỗ cho khách ngồi nghỉ hoặc ăn tại chỗ. Hơn nữa vì lý do đoạn đường tiền thuê cũng không đắt bằng tiền thuê quầy hàng bên trung tâm thể thao. Tiền thuê cửa hàng thêm tiền trang hoàng và thiết bị đầu vào, cũng chỉ mất hơn hai vạn đồng.
Cao Lương vẫn trang trí cùng phong cách với cửa hàng tổng, tuy rằng chỉ là tiệm ăn vặt, nhưng cũng thập phần sạch sẽ lịch sự tao nhã, cố gắng tạo cho khách hàng ấn tượng đầu tiên không giống người thường. Cao Lương tính toán chọn một nữ nhân viên từ cửa hàng tổng qua đây, bởi vì nhân viên nữa tương đối cẩn thận hơn, nhưng không giống Nhã Nhã, nhân viên nữ này cũng không nguyện ý qua bên này, Cao Lương đành phải chọn nhân thủ trong tiệm lần nữa, cuối cùng Tiểu Quân chủ động xin ra trận. Tiểu Quân được Lưu Bưu giới thiệu lại đây, đứa nhỏ này chỉ học tiểu học, nhưng đầu óc phi thường linh hoạt, học gì cũng mau. Hắn nguyện ý phụ trách chi nhánh mới, là bởi vì năm trước thời điểm ngồi xe lửa về nhà, hắn nghe Cao Lương có nhắc tới chuyện bán cửa hàng nhượng quyền, Tiểu Quân lúc ấy đã để trong lòng, cho nên hiện tại có cơ hội phụ trách chi nhánh, chính là bước đầu tiên chuẩn bị cho việc cửa hàng nhượng quyền, hắn cũng muốn tự mình làm chủ.
Cao Lương ý thức được một chút, về sau vẫn nên dùng phương thức cửa hàng nhượng quyền sẽ tốt hơn, hiện tại ở Quảng Châu mở chi nhánh, cô còn có thể phái nhân viên từ tổng cửa hàng qua phụ trách chi nhánh mới, nhưng nếu ở những thành thị khác, đừng nói nhân viên không muốn đi, dù đồng ý đi thì Cao Lương cũng không có nhiều người có thể phái đi, mà tuyển nhân viên mới ở địa phương lại không dám tin, chỉ có thể dùng phương thức cửa hàng nhượng quyền, như vậy mới không cần đa tâm, cũng ngăn chặn cơ hội tham ô rối loạn kỉ cương.
Chi nhánh thứ hai khai trương vào cuối tháng tư. Lúc này Cao Lương cùng Lý Tuấn Nghị đã trả hết tiền nợ, chân chính là một thân nhẹ nhàng. Sáng sớm ngày khai trương, Cao Lương vẫn đi qua tọa trấn. Cô kiểm tra cả tiệm một lầ, có chỗ nào cần thì điều tiết một chút, lại dặn Tiểu Quân một ít chi tiết và yêu cầu, tỷ như vấn đề vệ sinh nhất định phải làm tốt, dù sao cũng là đồ ăn, lưu lại ấn tượng đầu tiên nhất định phải tốt.
Hiện tại đồ bán trong tiệm phong phú hơn ngày xưa không ít, trừ bỏ đầu vịt, cổ vịt, cánh vịt, chân vịt, còn có tràng vịt, tim vịt, mề vịt và nội tạng gà, cùng với đậu phụ khô, đậu tương, ngó sen miếng, rong biển ti, ngoài ra Cao Lương lại thêm cánh gà ngâm ớt. Tháng tư thời tiết còn chưa quá nóng, nước đậu xanh cũng vẫn phải có. Cho nên nếu buôn bán tốt, một mình Tiểu Quân có khả năng không lo liệu hết được, Cao Lương nói: "Tiểu Quân, nếu về sau cậu không lo liệu được hết mọi việc thì nói với chị, chị sẽ điều thêm người qua giúp đỡ."
"Đã biết, chị Lương" Tiểu Quân biết nghe lời phải, "Về sau mỗi buổi sáng chị đều sẽ tới đây sao?"
Cao Lương nói: "Đúng vậy, mỗi ngày chị đều tới một chuyến, bổ sung thức ăn, thuận tiện kết toán doanh thu ngày hôm trước."
Tiểu Quân gật gật đầu, nhìn nhìn ngoài cửa lớn: "Nơi này có thể buôn bán tốt không? Hiện tại cũng chưa thấy người nào."
Cao Lương cười nói: "Hiện tại còn sớm mà. Nơi này chị đã tới vài lần, phụ cận đều là khu dân cư, ban ngày mọi người đều đi làm, không phải cuối tuần thì không nhiều người lắm, buổi tối mới náo nhiệt lên, chờ buổi tối liền có sinh ý. Hơn nữa vừa mới mở thì buôn bán khẳng định sẽ tương đối quạnh quẽ, cậu cũng không cần sốt ruột, từ từ tới. Cậu không cần suy nghĩ, dù sao cậu cũng không phải ông chủ, cũng không ảnh hưởng tới cậu, dù sao cũng không phát thiếu tiền lương cho cậu, ha ha."
Tiểu Quân bị Cao Lương chọc cười: "Chị Lương, ai lại như vậy, cửa tiệm này không phải của chị sao? Sao một chút chị cũng không nóng nảy thế?"
"Có gì đâu, hiện tại lại không phải chỉ dựa vào một cửa tiệm này để ăn cơm." Hiện tại tâm tình Cao Lương đặc biệt mà thả lỏng, đại khái là do đã trả hết nợ nần. Tuy rằng còn thiếu Lý Tuấn Nghị tiền, nhưng cô không đem cái này thành áp lực, dù sao Lý Tuấn Nghị cũng sẽ không thúc giục cô, hiện tại không nợ nần người khác, kiếm tiền sẽ đưa cho Lý Tuấn Nghị, chờ cô mở thêm mấy cái chi nhánh, đại khái trước khi kết hôn trước là có thể trả hết nợ nần đi, Cao Lương suy nghĩ như vậy. Cô đột nhiên giật mình lại, hay là trả hết nợ nần rồi kết hôn với Lý Tuấn Nghị? Phỏng chừng nếu Lý Tuấn Nghị biết suy nghĩ này của mình, lập tức xóa bỏ toàn bộ nợ nần. Bất quá anh muốn xóa bỏ cũng vô dụng, dù sao số tiền cô mượn Lý Tuấn Nghị trước nay không ghi sổ, mà cô tự mình nhớ rõ rõ ràng.
Tiểu Quân nói: "Chị Lương, em nhất định sẽ nỗ lực, sẽ không để chị lỗ vốn."
Cao Lương cười tủm tỉm nói: "Có người nhân viên trung thành như cậu, chị không lo lắng thua lỗ. Hơn nữa cậu phải tin tưởng tay nghề của chị, chỉ là vấn đề thời gian, khẳng định sẽ được hoan nghênh."
Tiểu quân thấy tâm tình Cao Lương tốt, nhịn không được nói: "Chị Lương, tương lai nếu chị cho nhượng quyền cửa hàng, em có thể gia nhập không?"
Cao Lương quay đầu nhìn Tiểu Quân, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó cười nói: "Không tồi nha, rất có lý tưởng. Được chứ, tương lai ncậu có thể làm cửa hàng chueyern nhượng đầu tiên, đến lúc đó chị còn có thể cho cậu nợ phí gia nhập."
"Thật vậy ạ? Cảm ơn chị Lương!" Tiểu Quân được Cao Lương hứa hẹn, quả thực cao hứng hỏng rồi.
Cao Lương vỗ vỗ vai hắn: "Cho nên đây coi như là kỳ thực tập của cậu, làm cho tốt, tích lũy kinh nghiệm."
Tiểu Quân hưng phấn mà gật đầu, một lát sau nói: "Bất quá nếu em làm chuyển nhượng cửa hàng, vậy chi nhánh này phải làm sao bây giờ?"
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Không cần lo lắng, tương lai khẳng định có biện pháp. Cậu làm tốt nhiệm vụ trước mắt là được."
Hai người đợi hơn một giờ, cũng không thấy người tới mở hàng. Tiểu Quân có chút sốt ruột, liền đi ra ngoài cửa nhìn xem, quay đầu lại nhìn Cao Lương: "Chị Lương làm sao bây giờ? Một người cũng không có."
Cao Lương cũng không nóng nảy, nói: "Chậm rãi chờ đi. Nếu cậu sốt ruột, liền rao hàng đi."
Tiểu Quân ngừng một chút, quả nhiên bắt đầu thét to: "Cửa hàng mới khai trương, ưu đãi khai trương, lại đây nhìn một chút ạ! Có rất nhiều món ngon cổ vịt, cánh gà ngâm ớt, đậu xanh nước......"
Cao Lương vừa nghe, tức khắc nở nụ cười, đứa nhỏ này thật đúng là có năng lực, có thiên phú. Nhưng mà hắn thực sự hấp dẫn khách tới được, một bà lão dắt một đứa nhỏ ba bốn tuổi tới, đứa nhỏ hữu thanh thúy hỏi: "Bán gì đó ạ?" Thanh âm mềm ngọt đáng yêu.
Cao Lương nhanh cầm chai thủy tinh tới: "Xin chào người bạn nhỏ, nơi này có nước đậu xanh uống rất ngon, hai bà cháu có muốn không? Mua một tặng một."
Bà lão không nói tiếng địa phương, nghe được ra không phải người Quảng Châu: "Bao nhiêu tiền?"
Cao Lương cười nói: "Nước đậu xanh hai hào một chai, vị khách đầu tiên, mua một chai tặng một chai, hai hào được hai chai."
Đứa nhỏ thấy chai thủy tinh xinh xắn liền muốn cầm, liền duỗi tay: "Muốn."
Bà lão liền móc ra hai hào, nói: "Vậy mua hai chai đi, vỏ chai thì sao?"
Cao Lương nói: "Không bán vỏ chai ạ, nếu uống ngay ở chỗ này chỉ cần hai hào. Nếu mang về, phải đặt 5 hào, 3 hào là tiền thế chấp vỏ chai, uống hết trả vỏ chai thì lấy lại 3 hào ạ. Hai bà cháu vào ngồi đi ạ, đứa nhỏ đi cũng mệt đi?"
Bà lão nhìn một chút, liền dắt cháu trai vào trong tiệm, Cao Lương lấy hai chai nước đậu xanh cho bọn họ. Nước đậu xanh ấm áp, cho vào miệng thấy ngọt mát, đứa nhỏ hút một hơi liền uống hết hơn một nửa, bà lão còn sợ nó sặc, kết quả thằng bé ngẩng đầu lên cười cong mắt: "Bà ơi, uống ngon."
Bà lão cũng uống một ngụm, quả nhiên thơm ngọt tinh tế. Hai bà cháu đều thích nước đậu xanh, chỉ là lúc uống xong đứa bé một hai phải cầm chai thủy tinh đi, bà nội nói như thế nào cũng không khuyên được, Cao Lương dùng xiên tre cắm một miếng ngó sen cho đứa bé, đđổi lại cái vỏ chai.
Tiểu Quân thét to nửa ngày, được một người khách, kết quả tiền tặng còn nhiều hơn tiền mua, hắn nhìn theo bóng dáng hai à cháu rời đi, chống tay trên quầy, nhìn vào trong tiệm nói:Chị Lương, chị buôn bán thế sao có thể kiếm tiền? Đều tặng không."
Cao Lương cười nói: "Ai bảo không kiếm được, cậu bé kia chính là chiêu tài đồng tử, chị nhìn thích."
Lúc này sau lưng Tiểu Quân xuất hiện hai cô gái trẻ: "Bán cái gì vậy?"
Tiểu Quân vội quay đầu lại, nhìn hai mỹ nữ: "Hoan nghênh quang lâm! Chúng có đồ xiên, nước đậu xanh, cổ vịt, chân vịt, đậu tương, cánh gà ngâm, cay không cay đều có, hai cô muốn ăn cái gì?"
Cao Lương phát hiện đầu Tiểu Quân xoay chuyển thật mau, mồm mép cũng mau, không lâu sau đã đem lời quảng cáo nói thực trôi chảy. Vừa lúc hai cô gái là người Hồ Nam, thích ăn cay, nghe nói có cay, liền mua hai xiên ngó sen cay, vừa đi vừa ăn, còn chưa có ăn xong lại quay đầu mua thêm nửa cân đậu tương.
Cao Lương cười tủm tỉm mà nói: "Chị nói mà, đứa bé kia là chiêu tài đồng tử."