Diệp Vĩnh Khang đứng ở trước mặt người phụ nữ đó, liếc nhìn cô ta một cái, gật đầu nói: “Tôi càng lúc càng tò mò không biết Vua Đông Hải của các người rốt cuộc là ai, sao lại hiểu rõ về chuyện của tôi như vậy?”
Người đang quỳ gối ở trước mặt anh chính là Mã Ngọc Quyên, người đã khơi mào cho chuỗi sự việc này.
Trước đây cô ta đã giễu võ dương oai ở trước mặt Hạ Huyền Trúc, kết quả bị Diệp Vĩnh Khang dạy dỗ cho một trận.
Advertisement
Sau đó người phụ nữ này bắt đầu kế hoạch báo thù, phái Xà Vương đến Giang Bắc, nhưng do hiểu nhầm nên tìm tới Trần Tiểu Túy trước và suýt chút nữa hại chết Trần Tiểu Túy.
Nguyên nhân Diệp Vĩnh Khang trở lại Giang Bắc thực ra là nhắm vào Mã Ngọc Quyên.
Tầm quan trọng của Trần Tiểu Túy trong lòng anh không kém hơn bao nhiêu so với Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân, vì vậy hậu quả khi động vào Trần Tiểu Túy cũng không quá khác biệt so với việc động vào vợ con của anh.
Mặc kệ Vua Đông Hải có can thiệp vào chuyện này hay không, đêm nay nhà họ Mã nhất định sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Nhưng Vua Đông Hải cũng rất có tâm, đặc biệt để lại mình Mã Ngọc Quyên sống sót, giúp Diệp Vĩnh Khang có thể đích thân giết người phụ nữ đã suýt hại chết Trần Tiểu Túy này.
“Tôi cầu xin anh, cho tôi thêm một cơ hội, tôi thật sự sai rồi…”
Mã Ngọc Quyên cũng cảm nhận được sát khí nồng đậm trong mắt Diệp Vĩnh Khang, cả người run lên vì sợ hãi, dáng vẻ kiêu ngạo trước đây đã hoàn toàn biến mất.
“Lời xin lỗi của cô tôi nhận được rồi, kiếp sau nhớ thay đổi nhé”.
Diệp Vĩnh Khang lãnh đạm nói, sau đó đập mạnh một nhát vào sau gáy của Mã Ngọc Quyên.
Rắc!
Mã Ngọc Quyên chết một cách rất khó coi, nhưng cũng coi là may mắn, ít nhất cô ta không phải chịu nhiều đau đớn.
Lão quản gia vẫy tay, ra hiệu cho người bên cạnh kéo thi thể của Mã Ngọc Quyên đi, sau đó cung kính làm động tác mời với Diệp Vĩnh Khang, cười nói: “Cậu Diệp, lão gia nhà chúng tôi đã chuẩn bị sẵn trà Long Tĩnh cho cậu rồi, muốn mời cậu cùng tới thưởng trà”.
Không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại xoay người lại, bình thản nói: “Món quà này tôi rất hài lòng, nhưng tôi không thích qua lại với người không thân thiết, cáo từ!”
Nói xong anh liền xoay người đi ra cửa, không buồn quay đầu lại.
“Cậu Diệp, chuyện này…”
Lão quản gia mắc nghẹn ở cổ họng như bị người ta nhét trứng vào miệng, đứng bất động tại chỗ không biết nên làm thế nào. Lão hoàn toàn không thể ngờ được trên mảnh đất này lại có người từ chối lời mời của Vua Đông Hải.
Trên trán Lãnh Tu chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, không phải vì nguyên nhân nào khác mà vì nhìn thấy sắc mặt của Tiểu Bạch Long ở xa xa đã thay đổi một cách rõ rệt!
Tiểu Bạch Long không hút thuốc, không uống rượu, không ham mê sắc đẹp, dường như anh ta không quan tâm đến bất kỳ thứ gì trên đời này ngoại trừ thanh kiếm trên tay.
Nhưng có hai điểm anh ta đặc biệt mẫn cảm, một là trước mặt anh ta có người nhắc đến những chuyện liên quan đến Đường Tam Tạng, đặc biệt là ba từ Bạch Long Mã.
Thứ hai chính là Vua Đông Hải.