Trang viên nhà họ Mã.
Đúng như dự đoán của Lãnh Tu, khi cả hai đến nơi, toàn bộ gia tộc nhà họ Mã đã bị tiêu diệt, thi thể của Mã Càn Khôn và bốn đại tướng được đặt ngay ngắn ở giữa sân của trang viên.
Mặt đất đầy rẫy xác chết, một nhóm người mặc đồ đen đang dọn dẹp hiện trường một cách trật tự.
Advertisement
Một người đàn ông với thân hình cao ráo tựa vào bệ đá cạnh sân, mặc áo sơ mi trắng, quân tây trắng sáng sủa.
Người đàn ông này có đường nét thanh tú, nước da trắng trẻo, thoạt nhìn như thanh niên ngoài hai mươi nhưng đôi mắt và khóe miệng lại ẩn chứa sự thăng trầm mà chỉ những người ở độ tuổi trung niên mới có.
Người đàn ông cúi đầu, một lọn tóc mái hơi che mất nửa mắt, tay trái cầm một thanh kiếm dài màu bạc, dùng những ngón tay phải trắng nõn nhẹ nhàng xoa lên lưỡi kiếm nhẵn nhụi, biểu cảm đặc biệt chuyên tâm, như thể mọi thứ diễn ra xung quanh đều không liên quan gì đến anh ta.
Trong thế giới của anh ta, dường như chỉ có bộ quần áo trắng trên người là thanh kiếm màu xanh trên tay.
“Lãnh Tu tham kiến Bạch Long Sứ!”
Lãnh Tu nhìn thấy người này vội vàng bước nhanh lên trước, vẻ mặt cung kính hành lễ.
Người đàn ông mặc áo trắng không nhấc mi, gật nhẹ một cái coi như đáp lễ, thái độ này có vẻ rất kiêu ngạo, nhưng Lãnh Tu lại tỏ ra không quan tâm.
“Đây là…”
Diệp Vĩnh Khang vừa mới nói được mấy từ đầu, Lãnh Tu đã vội vàng tiếp lời anh: “Đúng vậy, anh ta chính là Bạch Long Sứ, cao thủ số một dưới trướng Vua Đông Hải”
Khi nói những lời này Lãnh Tu tỏ ra rất căng thẳng, còn nháy mắt với Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang ngây ra, sau đó bật cười, dám cá rằng Lãnh Tu này đang lo lắng mình nhỡ mồm xúc phạm tới Tiểu Bạch Long này.
Tuy nhiên từ biểu cảm của Lãnh Tu và những người còn lại trong sân, không khó để nhìn ra Tiểu Bạch Long hơi ẻo lả này có một vị trí vô cùng cao quý và một sự cung kính xuất phát từ đáy lòng trong trái tim bọn họ.
“Cậu Diệp!”
Lúc này, một ông lão mặc áo bào xám đột nhiên chạy tới cười với Diệp Vĩnh Khang: “Tôi là quản gia của Vua Đông Hải, nhận lệnh của Vua Đông Hải, chuẩn bị một phần quà cho cậu Diệp, xin cậu Diệp hãy nhận lấy”.
Lão quản gia nói xong, vỗ tay hai phát: “Mang lên đây!”
Hai người đàn ông lực lưỡng lập tức dắt một người phụ nữ bị trói đi tới, ấn cô ta quỳ xuống trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
“Là anh!”
Người phụ nữ đó nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó biến thành nối sợ hãi vô tận và khẩn cầu tha thiết: “Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa, cầu xin anh cho tôi một cơ hội, tôi thật sự không dám nữa, cầu xin anh!”
“Câm miệng!”
Một người đàn ông cường tráng ở bên cạnh tát mạnh vào mặt người phụ nữ, cô ta mới ngậm miệng lại.
Lão quản gia cười với Diệp Vĩnh Khang: “Cậu Diệp, không biết cậu có hài lòng với món quà này không?”