Đối mặt với cảnh cáo của Loan Loan, Diệp Vĩnh Khang nở một nụ cười xấu xa: “Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại".
Loan Loan siết chặt nắm đấm nhỏ, đe dọa: “Nếu anh còn vớ vẩn, tôi liều mạng với anh đấy!"
Ngay sau đó hai người đã đến khu sơn trang mà Diệp Vĩnh Khang đã quyết định.
Advertisement
Ở một nơi kinh tế tương đối lạc hậu, người quản lý khu du lịch này có lẽ chưa bao giờ thấy một đại gia giàu có như vậy.
Xe của Diệp Vĩnh Khang vừa lái đến, liền nhìn thấy lối vào sơn trang trải thảm đỏ, bên cạnh có đặt hoa và bóng bay, tất cả nhân viên đều đứng thành hàng bên cạnh thảm đỏ.
Một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề đang đứng ở phía trước, nhìn thấy xe của Diệp Vĩnh Khang đi tới phía trước, anh ta vội vàng tiến lên, sốt ruột khoát tay: “Hôm nay nơi này đã đặt trước, tạm thời đóng cửa, mời anh đi chỗ khác đặt chỗ".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười xuống xe, lấy thông tin đặt chỗ trên điện thoại di động ra lắc lắc trước mặt người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Anh thật sự là anh Diệp ư, thật xin lỗi, chỉ là tôi không nhận ra, anh Diệp, mời anh vào trong!"
Hai hàng nhân viên đứng cạnh thảm đỏ đồng thanh hô to: "Hoan nghênh anh Diệp!"
Nói xong, bọn họ lấy pháo giấy từ phía sau ra nổ, nhất thời toàn bộ không gian tràn ngập hoa giấy đầy màu sắc, một nhân viên còn trực tiếp đốt một tràng pháo lớn.
Diệp Vĩnh Khang mặc dù đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng hoành tráng, nhưng đứng trước cảnh tượng này vẫn hoàn toàn sững sờ, nghi ngờ hỏi người đàn ông trung niên: "Hôm nay là ngày trọng đại gì à?"
Người đàn ông trung niên vội vàng cười giải thích: “Anh Diệp, tôi là quản lý ở đây. Nói thật với anh, gần đây tình hình kinh tế ở đây rất tệ, đã nửa năm nay sơn trang của chúng tôi không có mấy khách sộp ghé thăm rồi".
"Ngày nào cũng có chi mà không có thu, tiền đã dùng hết từ lâu rồi, còn nợ nần chồng chất, tôi đang nghĩ cách bán đi, không ngờ lại có một vị khách quý như anh Diệp bất ngờ ghé đến, anh là vị cứu tinh của chúng tôi đấy!"
Diệp Vĩnh Khang không biết nên cười hay nên khóc sau khi nghe lời này, thì ra là như vậy.
Nhưng nghĩ lại thì cũng không khó giải thích, nền kinh tế ở đây vốn đã lạc hậu rồi, không thể so với các khu vực phát triển ở phía Nam được.
Hơn nữa, người Tây Bắc có tính cách giản dị, không có tâm địa gian xảo, nói năng và làm việc gì cũng thẳng tính nên không khó để lý giải tại sao họ lại phô trương như vậy.
Quản lý đích thân dẫn đường, đưa hai người tới một cái đình, tươi cười giới thiệu: “Mời hai vị ngồi, hai vị khách quý, chỗ ngồi này là chỗ ngồi tốt nhất trong sơn trang của chúng tôi đấy, còn có thể thưởng thức phong cảnh trong khi dùng bữa nữa, và sau còn có buổi biểu diễn dân gian địa phương nữa, anh Diệp, anh còn dặn dò gì không ạ?"
Diệp Vĩnh Khang xua tay nói: "Biểu diễn dân gian hay cái gì đó thì thôi đi, tôi với bạn tôi thích yên tĩnh, sau khi dọn đồ ăn lên xong thì cũng không cần quan tâm nữa đâu. Chúng tôi không thích quá nhiều người, nên bây giờ đưa chúng tôi vào phòng để sửa soạn trước đi”.
"Hiểu rồi!"
Quản lý vội vàng đưa hai người đến căn phòng tốt nhất trong sơn trang, cuối cùng họ cũng có thể tắm nước nóng và sửa soạn đôi chút rồi.
Đối mặt với một đại gia lắm tiền nhiều của như Diệp Vĩnh Khang, việc phục vụ sẽ trở thành điều hiển nhiên.
Khi hai người tắm xong và mặc áo choàng tắm đi ra, thì đã có người đem quần áo của họ đi giặt rồi.
Quản lý đứng ngoài phòng một cách cung kính, hai tay cầm một cái túi, cười nói: "Tôi thấy hai người không mang theo hành lý gì, nên nhờ người mua cho mấy bộ quần áo, hi vọng hai vị thích nó".