Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy tin nhắn của Hạ Huyền Trúc thì lập tức mỉm cười, vội vàng làm theo như Hạ Huyền Trúc yêu cầu, mở camera trước rồi cười nói vào ống kính: “Vợ à, anh vẫn ổn này, em không cần phải lo lắng đâu, không sao hết á”.
Nói xong thì còn “mua” một tiếng hôn ống kính camera.
Advertisement
“Anh có thấy mắc ói không?”
Loan Loan ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn: “Có thể suy xét tới cảm nhận của tôi một chút hay không, da gà của tôi nổi hết cả lên rồi, vợ anh cũng buồn nôn thật đấy, đã là vợ chồng già với nhau rồi mà còn như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang vừa khởi động xe vừa cười nhưng không giải thích quá nhiều, sau đó liền lái xe tới một thành phố nhỏ ở gần đó nhất.
Anh đương nhiên hiểu tâm tư của Hạ Huyền Trúc.
Thứ nhất, mặc dù hai người họ cũng coi như vợ chồng lâu năm rồi, thế nhưng tình cảm của hai người vẫn không hề thua kém bất cứ cặp tình nhân đang yêu đương nồng cháy nào.
Thứ hai, nguyên nhân thật sự mà Hạ Huyền Trúc muốn anh quay đoạn video ngắn này chính là cô ấy muốn xác minh xem đoạn tin nhắn kia có phải do chính Diệp Vĩnh Khang gửi đi hay không, liệu có phải người khác dùng điện thoại của anh mạo danh làm anh hay không.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên mất liên lạc ba ngày nên Hạ Huyền Trúc buộc phải lo lắng nhiều hơn.
Diện tích của sa mạc này hết sức rộng lớn, dù tính năng và tốc độ con xe này của Diệp Vĩnh Khang đều vô cùng ưu việt, thế nhưng cũng phải mất tới ba tiếng đồng hồ mới tới được một thành phố nhỏ ở gần đây nhất.
Diệp Vĩnh Khang vốn dĩ muốn hỏi Loan Loan về mấy vấn đề hoài nghi còn khúc mắc trong lòng anh vẫn chưa giải thích được ngay trên đường đi.
Thế nhưng Loan Loan lại nói mấy chuyện này phải đợi lát nữa vào nội thành chỉnh trang lại tử tế, sau đó ăn một bữa no rồi từ từ nói sau.
Diệp Vĩnh Khang điều khiển xe với tốc độ nhanh nhất, giá trị thực tế của chiếc polo của anh là hàng trăm triệu tệ, từ vỏ xe đến các bộ phận bên trong đều là công nghệ hàng đầu thế giới.
Trên sa mạc Gobi, nơi đầy ổ gà to bằng nắm tay, ngay cả những chiếc xe địa hình trị giá hàng triệu t i cũng phải di chuyển mất ít nhất sáu hoặc bảy giờ, thu hot nDiệp Vĩnh Khang chỉ tốn không đến ba giờ đã đến được một thành phố nhỏ gần sa mạc này nhất.
Thành phố nhỏ này không được nhiều người biết đến, quy mô cũng rất nhỏ, so với những nơi kinh tế phát triển ở phía Nam thì nó thậm chí còn không bằng một quận khá phát triển ở đó.
Tuy nhiên, chỉ cần có đủ tiền trong xã hội này, không có gì là không thể làm được.
Lúc sắp tới thành phố, Diệp Vĩnh Khang lấy điện thoại di động ra kiểm tra, sau đó gọi điện đặt bao trọn toàn bộ soàn bọn cao cấp nhất ở đây, còn dặn dò chỗ đó nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn ngon.
Hành động của Diệp Vĩnh Khang khiến ngay cả thánh nữ Loan Loan từ nhỏ đã không có khái niệm về tiền bạc cũng cảm thấy có chút xa xỉ, nói: "Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng cũng không cần vung tay quá vậy đâu, chúng ta cũng không ở đó lâu, sửa soạn chút rồi lại tới địa điểm tiếp theo thôi mà, tìm đại một khách sạn không được sao?"
Diệp Vĩnh Khang quay đầu về phía Loan Loan với một nụ cười đặc biệt vui tươi, và nói: “Ở đó cách âm tốt hơn, làm một số việc cũng dễ dàng hơn".
Loan Loan sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp bỗng nhiên đỏ bừng, cắn răng nói: “Vớ vẩn, tôi cảnh cáo anh, đừng có mà có ý đồ xấu, anh là người đã có vợ rồi đấy!”
Mặc dù Loan Loan từ nhỏ lớn lên trong Giáo phái áo đỏ, nhận thức về nam và nữ của cô ta đặc biệt thuần khiết, nhưng có một câu nói rằng gần mực thì đen gần đèn thì sáng.
Sau khi ở cùng với Diệp Vĩnh Khang trong khoảng thời gian này, Diệp Vĩnh Khang c gian này, Diệp Vĩnh Khang n th, khiến cho Loan Loan bây giờ “m cho Lo” cho Loan Loan bây