"Đó là lý do tại sao họ bắt đầu cầm đao lên và chém bạn của mình, và cuối cùng tất cả đều chết trong tay đồng đội của mình, hoặc bị giết bởi lòng tham, sự ích kỷ và độc ác của chính mình!"
Loan Loan nghe xong vẫn có chút khó hiểu: “Anh nói vậy cũng khá có lý, nhưng cũng không đến mức thế chứ? Chỉ là mấy món đồ châu báu thôi mà có thể mê hoặc lòng người như thế này sao?"
Nhìn Loan Loan với vẻ mặt khó hiểu, Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: "Sở dĩ cô không động lòng trước những bảo vật này là bởi vì cô lớn lên trong một môi trường tương đối khép kín".
"Từ nhỏ cô đã không phải lo cái ăn cái mặc cho nên vật chất đối với cô mà nói không phải cái gì quá ghê gớm".
Advertisement
"Nhưng thế giới trần tục bên ngoài thì khác. Tiền có thể biến con người thành ma, đủ tiền nhiều có thể phá hủy mọi thứ, kể cả nhân tính!"
Nghe xong, Loan Loan tiếp tục hỏi: "Còn anh thì sao? Hình như anh cũng không có nhiều phản ứng trước nó".
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ: “Không phải tôi không có phản ứng, tôi cũng không phải thánh nhân. Tôi vừa rồi cũng ngây người khi nhìn thấy nhiều như vậy vàng bạc trang sức như vậy mà".
"Chỉ là hoàn cảnh của tôi khá đặc biệt. Giống như cô, tôi không có khái niệm về vật chất".
"Tóm lại, chúng ta là kiểu người cũng quá không thiếu những thứ này, cho nên những thứ này cũng không tác động được quá nhiều đến chúng ta".
"Nhưng không phải ai trên đời này cũng dư dả vật chất, ngược lại, đại đa số người trên thế giới này cả đời chỉ vì vật chất".
"Thậm chí có nhiều người không thể đảm bảo đủ ba bữa ăn cơ bản mỗi ngày. Đối với họ, vàng bạc châu báu nhiều như vậy cũng đủ để biến họ từ con người thành dã thú".
Sau khi Diệp Vĩnh Khang giải thích như vậy, Loan Loan cuối cùng cũng hiểu được bí ẩn ở đây, thở dài nói: "Tôi từng đọc một câu trong sách, rằng người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn, trước đây tôi không đồng ý với câu này. Nhưng bây giờ khi tôi nghe anh nói, hình như tôi đã hiểu rồi”.
"Nhưng tôi có một câu hỏi nữa. Chắc cũng có nhiều người như anh và tôi, những người không thiếu thốn vật chất trên đời này nhỉ?"
"Nếu trên đời này vẫn còn nhiều người không đủ ăn, chúng ta có nhiều đồ như vậy, tại sao lại không cho bọn họ một ít, nếu như vậy, không phải những người đó sẽ không phải chịu đói sao?"
Diệp Vĩnh Khang cười khổ sau khi nghe lời này, trong lòng thở dài, ở một khía cạnh nào đó, Loan Loan thật sự quá đơn thuần.
"Nếu mọi người đều có cùng suy nghĩ như cô thì thế giới đã hòa bình từ lâu rồi, sẽ không còn nhiều nơi ngày nào cũng xảy ra chiến tranh nữa".
"Tôi không thể giải thích những điều đó trong hai ba câu. Nếu chúng ta có thể ra ngoài, sau cô sống ở môi trường bên ngoài vài ngày là sẽ hiểu".
Loan Loan nghe xong, trầm ngâm gật đầu, sau đó nói: "Những chuyện này trước đây tôi không biết, nếu lần này có thể an toàn rời khỏi đây, sau khi ra ngoài, tôi nhất định sẽ phân phát vật chất cho những người không đủ ăn, để họ không bị chết đói”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Ý kiến hay, nhưng cô có biết trên đời này có bao nhiêu người đói không? Cô nghĩ cô lo được hết chắc?"
Loan Loan lắc đầu nhẹ nói: "Tôi không biết, có thể có rất nhiều, rất nhiều, cũng không biết có lo được không, nhưng lo được bao nhiêu quý bấy nhiêu".
"Cho dù chỉ là để bọn họ có một bữa ăn no, ít nhất bọn họ có thể ăn no sau bữa ăn đó, ít nhất bọn họ có thể rất vui vẻ sau bữa ăn đó, vậy là đủ rồi".
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy thì sững sờ, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô gái nhỏ đầy quyết tâm trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
"Loan Loan, nếu một ngày nào đó, cô phải bỏ ra hết những gì mình có, không còn sót lại chút nào, để tất cả những người ăn không đủ no trên thế giới này được ăn no căng bụng".
"Nhưng cái giá phải trả là mỗi ngày cô đều phải là người ăn không đủ no, những người được cô cho ăn no không biết quý trọng cô, còn không ai biết là cô đã làm hết tất cả, cô có bằng lòng không?"
Loan Loan nói gần như không cần suy nghĩ: “Sao lại không bằng lòng? Chỉ cần một mình tôi chịu đói mà có thể lấp đầy được bụng của rất nhiều người, tôi thấy vậy cũng đáng!"
"Và tại sao tôi phải cho họ biết là chính tôi đã giúp họ? Mục đích của tôi là để họ ăn no chứ không phải để kết bạn, sao phải cho họ biết đến tôi?"
Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền mỉm cười, đưa tay ra vỗ vỗ bờ vai Loan Loan vài cái: “Nếu lần này chúng ta có thể ra khỏi đây, tôi tin rằng cô nhất định sẽ là nhà từ thiện tốt nhất thế giới".