Diệp Vĩnh Khang theo hướng ngón tay Loan Loan chỉ, nhìn kỹ lại hài cốt của đám người nằm rải rác trên mặt đất, phát hiện thật sự rất khác so với những hài cốt khác!
Trong hàng nghìn năm, có biết bao thế hệ đã ghé đến thăm những tàn tích dưới lòng đất của nền văn minh Bà Sa này.
Nhưng chắc là không ai có thể sống sót rời khỏi đây, nếu không nơi này sẽ không như bây giờ.
Trên đường đi, Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan không chỉ gặp phải nhiều xác khô từ các thời đại khác nhau, mà còn vô số hài cốt người.
Advertisement
Những hài cốt người đó đều có một điểm chung, đều chết vì bị ngoại lực trong tích tắc, hoặc trực tiếp bị mắc kẹt ở đây để rồi chết vì đói và khát.
Vì vậy, xương của họ hoặc là nguyên vẹn, hoặc nếu chúng bị tổn hại, thì rõ ràng là đã bị hư hại do bị chèn ép.
Mà lúc này hài cốt người trước mặt rõ ràng có dấu vết đao chém, chứng tỏ những người này đã bị đao chém chết.
Nhưng kẻ sát nhân là ai?
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày suy nghĩ miên man, sau đó ngồi xổm xuống xem xét dấu vết đao chém trên đống hài cốt người.
Sau nhiều lần xác nhận, Diệp Vĩnh Khang dám đảm bảo 100% rằng những người này quả thực đã bị đao chém chết trước đó, nhất định không bị cái xúc tu ghê tởm kia hay một thế lực vô danh nào đó giết chết!
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang chợt thoáng thấy một thanh đoản kiếm nằm bên cạnh.
Thanh đoản kiếm này rõ ràng là do những hài cốt người này mang theo trước khi chết, ngoài thanh đoản kiếm này còn có rất nhiều vũ khí khác.
Diệp Vĩnh Khang sững sờ, nhìn lên núi vàng bạc châu báu, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
"Loan Loan, cô làm cùng tôi một việc, lập tức thu thập đám vũ khí và những hài cốt này lại, sau đó đối chiếu với nhau!"
Diệp Vĩnh Khang vội vàng ra lệnh cho Loan Loan.
"Cô nói xem liệu có phải họ tự chém giết lẫn nhau mà chết không?"
Loan Loan sửng sốt, mặc dù logic này không hoàn toàn hợp lý, nhưng lập tức nghe theo lời Diệp Vĩnh Khang, nhanh chóng thu thập vũ khí và hài cốt, sau đó bắt đầu đối chiếu với nhau.
Vài phút sau, Loan Loan có phát hiện mới: “Tìm ra rồi, vết thương trên xương rõ ràng là do thanh khoản đao này chém".
Loan Loan cầm một đoạn hài cốt cùng thanh khoản đao lên, lớn tiếng nói.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng đem xương cốt cẩn thận so sánh với thanh khoản đao, phát hiện vết thương trên xương khớp hoàn toàn với lưỡi dao!
"Tiếp tục tìm đi!"
Diệp Vĩnh Khang bắt đầu càng ngày càng chắc chắn suy đoán trong lòng là đúng.
Sau đó, Loan Loan và Diệp Vĩnh Khang tiếp tục tìm thấy ba cặp xương và vũ khí khớp nhau.
"Tôi hiểu rồi!"
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã xác thực phỏng đoán trong lòng, nói: "Tôi biết bí mật của ải này rồi!"
"Là gì vậy?"
Loan Loan vội hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm vào núi vàng bạc châu báu, kinh hãi thở dài nói: "Vua Bà Sa quả nhiên là một người rất đáng gờm".
"Ải thứ tư này, nguy hiểm thực sự không đến từ bên ngoài, mà là từ lòng người!"
Loan Loan không hiểu lắm, gãi đầu nói: "Lòng người? Ý là sao?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn hài cốt người nằm rải rác trên mặt đất, thở dài nói: "Những người liều mạng tới đây, bất kể đến từ thời đại nào, phần lớn đều là vì tiền".
"Đối với nhóm người coi trọng tiền bạc hơn tính mạng của mình, đứng trước bao nhiêu vàng bạc châu báu cũng đủ đánh thức lòng tham ích kỷ và sự xấu xa đang ẩn náu trong lòng họ".
"Ai cũng muốn một mình sở hữu những bảo vật này, nhưng lại sợ bí mật bị lộ. Cộng với sự nguy hiểm của các ải trước, lòng họ đã lay động".