“Chiêu vừa rồi xuất ra Kim Long của anh lợi hại như vậy, vì sao trước đây không dùng, lẽ nào muốn che giấu thực lực sao?”
“Nhưng mà trước đây nghe anh nói, khi anh chiến đấu với Huyền Thủy Giáp đó nguy hiểm như vậy, trong tình huống ấy mà sao anh vẫn không dùng chiêu này?”
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu cười khổ: "Che giấu năng lực chỉ là một trong những nguyên nhân, hơn nữa trọng yếu là chiêu này có một đặc điểm rất đặc biệt".
"Nói tóm lại, nếu không phải đến giây phút cuối cùng, cho dù liều mạng gặp phải nguy hiểm lớn, tôi cũng sẽ không bao giờ dễ dàng sử dụng Thiên Long Quyết ".
Advertisement
Loan Loan tỏ ra khó hiểu: “Vì sao vậy, không phải vừa rồi anh sử dụng chiêu đó rồi sao, nhưng bây giờ vẫn ổn đấy thôi”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ có thể cười khổ, không biết nên giải thích thế nào.
Thiên Long Quyết quả thực là công pháp cổ đứng đầu thế giới này, uy lực không hề tầm thường, cho dù Diệp Vĩnh Khang hiện giờ mới chỉ tu luyện chưa tới 1/10 Thiên Long Quyết, anh đã có thể một giây giết chết hầu hết các cao thủ đỉnh cấp trên thế gian này.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang hầu như không sử dụng công pháp cổ này.
Ngay cả trong thế giới ngầm, khi hai đội quân đối đầu nhau cũng chưa từng được sử dụng qua.
Thực ra nguyên nhân che giấu năng lực này rất nhỏ thôi, đặc biệt là năm đó khi ở trong thế giới ngầm, hoàn toàn không cần phải che giấu năng lực.
Có hai lý do tại sao Diệp Vĩnh Khang không bao giờ sử dụng Thiên Long Quyết một cách tùy tiện.
Một là chiêu thức này quá tinh vi, ẩn chứa sức mạnh của một con rồng thực thụ, đến nay Diệp Vĩnh Khang vẫn chưa thể hoàn toàn điều khiển được, nhiều lần dù muốn cũng không thể sử dụng được.
Vừa rồi khi quyết đấu với lão quái vật Xích Viêm, cũng là bị ép buộc trong tình huống cấp bách, phần lớn yếu tố là do tình cờ.
Diệp Vĩnh Khang sẽ không bao giờ sử dụng một chiêu thức mà anh không chắc rằng mình có thể điều khiển nó trong một trận chiến sinh tử.
Nguyên nhân thứ hai còn huyền bí hơn nữa, nếu như bất cẩn một chút thì hậu quả sẽ không chỉ đơn giản là lấy đi mạng sống của chính mình.
Xử lý không ổn sẽ gây nên thảm họa lớn cho toàn thế giới.
Trên thực tế, điều Diệp Vĩnh Khang lo lắng nhất lúc này không phải là lão quái vật Xích Viêm sẽ đuổi kịp, mà là chuyện khác.
Nếu lão quái vật Xích Viêm đuổi kịp, kết quả tồi tệ nhất là mất đi cái mạng nhỏ này.
Nhưng nếu chuyện khác đó xảy ra, Diệp Vĩnh Khang sẽ phạm phải tội tày trời.
Vừa rồi anh đã sử dụng Thiên Long Quyết, hi vọng thứ đó không cảm nhận được!
“Đợi lát nữa tôi không cần phải trốn đi nữa”.
Loan Loan không hề biết lo lắng lúc này trong đầu Diệp Vĩnh Khang mà chỉ chăm chăm lo nghĩ cách làm sao đối phó với lão quái vật Xích Viêm.
Cô ta nói: “Dù sao bây giờ cũng chỉ còn cách liều mạng với lão ta thôi. Mặc dù tu vi của tôi có hơi yếu, nhưng cố gắng quấy nhiễu lão ta một chút thì vẫn được, anh thấy sao?”
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi: “Cũng chỉ đành như vậy, lão quái vật đó nhất định sẽ không tha cho cô”.
Lúc này Diệp Vĩnh Khang không nói mấy lời như bảo Loan Loan đi trước đi, hoàn toàn không phải vì anh muốn có người cùng mạo hiểm với mình.
Mà là lão quái vật Xích Viêm đó vốn dĩ là muốn đối phó với Loan Loan, trong không gian rộng lớn này hoàn toàn không có chỗ nào để trốn, nếu như bản thân anh thật sự xảy ra chuyện gì, Loan Loan cũng thoát không nổi móng vuốt của lão ta.
Vì vậy tốt hơn hết hãy để cô ta ở lại, tuy rằng cô ta dường như không có ích gì, nhưng như cô ta đã nói, gọi là thêm được một người nữa.
“Lát nữa khi lão quái vật Xích Viêm đuổi tới, cô không cần cùng tôi nghênh đón chính diện, đến lúc đó tôi nhất định không thể để mắt tới cô được, còn cô chắc chắn là chẳng thể chịu nổi ba chiêu của lão”.
Diệp Vĩnh Khang bắt đầu triển khai chiến thuật, chỉ vào Uông Đàm Thủy, nói: “Lát nữa cô chỉ cần dùng mọi cách hất Uông Đàm Thủy lên người lão ta, càng nhiều càng tốt”.