“Anh là đồ dở hơi”.
Thánh nữ Loan Loan cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy khuôn mặt nóng rực, hai bàn tay nhỏ bé căng thẳng nắm chặt gấu áo.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu điều chỉnh hơi thở.
Advertisement
Loan Loan lén lút ngẩng đầu lên, và khẽ liếc nhìn anh chàng này một cái.
Nhìn từ góc độ này, vừa nhìn thấy góc nghiêng của anh, đột nhiên cô ta phát hiện ra rằng anh chàng phiền phức này thực ra cũng có một chút đẹp trai.
Sao trước đây không nhận ra nhỉ?
Thánh nữ Loan Loan mặc dù từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, nhưng những chuyện băng thanh ngọc khiết hay chuyện nam nữ thì cô ta vô cùng ngây thơ và trong sáng.
Nhưng dù sao cô ta cũng là một cô gái trẻ trung mơn mởn, khi gặp một người đàn ông mới quen vài ngày mà có thể không màng tất cả, thậm chí mạo hiểm cả tính mạng của mình để cứu cô ta, thử hỏi có cô gái nào có thể chống cự được?
Chỉ là Loan Loan không thể hiểu được, cảm giác mặt đỏ tim đập nhanh này có nghĩa là gì.
Sau khoảng một nén nhang, Diệp Vĩnh Khang thở ra một hơi dài, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Loan Loan dùng lá cây cuộn lại làm cốc, sau đó múc nước vào trong rồi đưa cho anh, mỉm cười nói: “Đợi lát nữa nếu lão quái vật Xích Viêm đuổi tới, tôi sẽ tìm một chỗ rồi trốn, để anh thả Kim Long ra tiêu diệt lão quái vật đó”.
Lúc này tâm trạng và cảm xúc của Loan Loan đều rất thoải mái, lão quái vật Xích Viêm là một trong những mắt xích đáng sợ nhất trong toàn bộ kế hoạch của cô ta.
Nhưng cô ta không ngờ tên Diệp Vĩnh Khang này lại mạnh như vậy, ngay cả lão quái vật Xích Viêm cũng không phải là đối thủ của anh, lần này có thể bớt được không ít phiền phức.
Lần này chỉ cần mình trốn đi, không để lão quái vật Xích Viêm đó chơi trò âm chiêu, ông ta tuyệt đối không phải đối thủ của Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang lại không thư thái như vậy: “Không đơn giản như cô nói đâu. Tôi mới chỉ miễn cưỡng ổn định khí tức của mình thôi”.
“U Minh lãnh hỏa đó thực sự quá mạnh. Tu vi của tôi hiện giờ nhiều nhất có thể phát huy được 70%, muốn hoàn toàn phục hồi ít nhất phải cần hai tiếng”.
“Hả?”
Thánh nữ Loan Loan nghe vậy thì khuôn mặt cô ta lại trở nên căng thẳng: "Vậy thì tại sao anh vẫn còn đứng đó, nhanh lên, tiếp tục chạy đi!"
“Vô ích thôi”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt đặc biệt ngưng trọng, anh thở dài nói: "Lão quái vật kia không hề tầm thường, hai tiếng hoàn toàn đủ để ông ta đuổi kịp chúng ta".
Loan Loan nhíu chặt lông mày: “Vậy lần này chúng ta không còn chút cơ hội nào sao?”
“Cũng không hẳn”.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, quay đầu nhìn xung quanh, nói: "Chúng ta đừng đi đâu, cứ ở chỗ này chờ lão quái vật Xích Viêm đuổi kịp".
“Mặc dù U Minh lãnh hỏa của lão quái vật Xích Viêm quả thực rất mạnh. Nhưng dù sao vẫn là nguyên tố lửa, thay vì trốn đi trong vô vọng, chi bằng ngồi ở đây, dựa vào Uông Đàm Thủy để đối phó với ông ta”.
“Mặc dù tính khắc chế của Uông Đàm Thủy này đối với U Minh lãnh hỏa của lão quái vật Xích Viêm là rất nhỏ, nhưng trước mắt đây là cách duy nhất của chúng ta rồi”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Loan Loan sa sầm xuống, mang theo chút bất lực: “Chỉ đành vậy thôi, hi vọng lát nữa có thể xuất hiện kỳ tích”.
“À, đúng rồi, có chuyện này muốn hỏi anh”.