Cùng với tiếng đàn cổ, một cụ già mặc áo bào xanh, giẫm lên cây đàn cổ, từ trên cao hạ xuống đất.
Cùng lúc đó, có thêm ba đạo sĩ áo xanh từ ba hướng khác nhau bay lơ lửng tới, thân hình nhanh nhẹn, nhẹ nhàng như không có trọng lượng, giống như tiên giáng trần.
Tứ Đại Thiên Sư về cầm kì thi họa của núi Thanh Thành đã đến đủ.
Sau đó là từ trong hàng chục đạo quán lớn nhỏ, các đạo sĩ trẻ tuổi bắt đầu lon ton chạy ra.
Advertisement
Một lúc sau, lễ đài lớn phía trước đạo quán trên núi Thanh Thành đã có hàng nghìn đạo sĩ.
Tứ Đại Thiên Sư đứng hàng đầu trong đám đông, hàng ngàn đạo sĩ đều tỏ vẻ kính nể, toàn bộ đạo đường im phăng phắc.
Chỉ có cậu nhóc kia là ngoảnh mặt làm ngơ với tất cả những điều này, vẫn vô tư quét những chiếc lá rụng trên mặt đất.
Tứ Đại Thiên Sư tiến lên một bước, cúi xuống chắp tay: "Chúc mừng chưởng môn xuất quan!"
Cậu nhóc quét lá rụng trên mặt đất không những không bằng lòng mà còn mở miệng nói với chất giọng già dặn: “Tu đạo bất tại vu tâm, đại đạo vô hình, thiên địa tự nhiên, các người đem mấy người bát nháo này lên núi lúc nào vậy".
Tứ Đại Thiên Sư tái mặt, vội vàng nói: "Xin chưởng môn thứ lỗi, chúng tôi biết sai rồi".
Nói xong, lập tức giơ tay ra hiệu cho hàng nghìn người phía sau giải tán.
Tứ Đại Thiên Sư vẫn cung kính duy trì tư thế chắp tay cúi người, cho đến khi "cậu nhóc" kia chậm rãi đặt chổi xuống, nói: "Thôi bỏ đi, về sau cần chú ý hơn là được. Tôi đã bế quan hơn mười năm rồi, trên núi có xảy ra chuyện gì khác thường không?"
Cầm Hiên Tử, người đứng đầu Tứ Đại Thiên Sư, vội vàng bước tới, cung kính nói: "Bẩm chưởng môn, núi Thanh Thành là thánh địa của Đạo giáo, tôi tuân lệnh chưởng môn, dẫn dắt tất cả đệ tử dốc hết tâm sức tu Đạo mỗi ngày, không hề xảy ra chuyện gì đặc biệt".
Moo—
Lúc này, tiếng kêu của một con bò xanh vang lên.
Đạo sĩ Thanh Ngưu vừa lúc đi ngang qua, quay đầu cười với "cậu nhóc": "Đừng để bọn họ lừa".
"Trong hơn mười năm ông sống ẩn dật, mỗi tháng đều bắt được vài kẻ trốn vé, số người không bị bắt còn nhiều hơn, cộng lại tốn thất không ít tiền đâu, khoản tiền này đều do bốn lão già kia chi trả, chả liên quan gì đến tôi".
Nói xong, đạo sĩ Thanh Ngưu cười haha, ngâm nga một bài hát, cưỡi con bò xanh đi về phía một ngọn núi khác để tuần tra.
Tứ Đại Thiên Sư, giống như thần thánh đối với người ngoài, lúc này, lại bị dọa cho tái cả mặt.
Nếu là người khác nói ra lời này, trời mới biết bốn vị có căn cơ tu luyện sâu không dò được này sẽ làm những gì.
Tuy nhiên, ở núi Thanh Thành này, ngoài chưởng môn Lý Huyền Thông đã bế quan tu luyện hơn mười năm và đạt tới cảnh giới phản lão hoàn đồng, thì chỉ có đạo sĩ Thanh Ngưu là họ không dám chọc vào.
Trên thực tế, xét riêng về cấp bậc, cấp bậc của Tứ Đại Thiên Sư ở núi Thanh Thành chỉ đứng sau Lý Huyền Thông, người đứng đầu ở núi Thanh Thành, mà đạo sĩ Thanh Ngưu lại là đệ tử cấp thấp nhất của toàn bộ núi Thanh Thành.
Nhưng, trong toàn bộ núi Thanh Thành, đừng nói là Tứ Thiên Sư, cho dù là Lý Huyền Thông thì đạo sĩ Thanh Ngưu, “đệ tử cấp dưới” có cấp bậc thấp nhất cũng vẫn rất nhơn nhơn.
Những gì ông ta nói là quyền uy trong toàn bộ núi Thanh Thành, tất cả mọi người phải tuân theo nó, ngoại trừ đạo sĩ Thanh Ngưu này.
Ví dụ như hôm nay, ngày chưởng môn bế quan hơn mười năm xuất quan, mọi người đều đến chúc mừng, nhưng đạo sĩ Thanh Ngưu lại ngoảnh mặt làm ngơ, thích gì làm nấy.
Một ví dụ khác là hai thanh niên vừa rời đi kia, trước khi lên núi, Lý Huyền Thông đã ra lệnh rõ ràng cho mọi người né tránh, cho dù hai thanh niên đó có làm gì thì cũng không nên xen vào.
Tuy nhiên, đạo sĩ Thanh Ngưu vẫn tản bộ loanh quanh như mọi lần, không biết chỉ là trùng hợp hay cố ý đến đó, không những không né tránh hai thanh niên mà còn đi kiểm tra vé vào của đối phương.
Nếu hai thanh niên này không mua vé, với phong cách cổ hủ của đạo sĩ Thanh Ngưu, cho dù Lý Huyền Thông có lên tiếng, thì có khi hai thanh niên này cũng khó tránh khỏi việc bị phạt tiền gấp mười lần giá vé, sau đó bị bắt phải quét dọn đạo quán ba ngày mới thôi.
Không ai có thể ngờ vị đạo sĩ già cưỡi trên một con trâu màu xanh, lại khiến cho chưởng môn Lý Huyền Thông phải dung túng cho lão, mà lão còn ở cấp chót trên núi Thanh Thành.