Có rất nhiều câu hỏi được đặt ra ở đây, câu hỏi đầu tiên là ai là người đã giữ sau lưng anh lúc đó, và mục đích của người đó khi làm việc này là gì?
Thứ hai là trước khi ngất đi, anh cảm nhận rõ ràng nội tạng, cơ và xương, thậm chí máu trong huyết quản đã đông lại thành đá.
Hơn nữa, chân khí nội thể của anh lúc đó cũng ở trạng thái đông đặc, thân thể không khác gì người thường, theo lẽ thường tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Advertisement
Nhưng anh vẫn tỉnh lại được.
"Này, hỏi anh một câu, sau khi tôi ngất đi đã xảy ra chuyện gì vậy, con Huyền Thủy Giáp kia đã biến đi đâu rồi?"
Thánh nữ Loan Loan nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, vội vàng hỏi một câu khác.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nhìn chằm chằm đối phương, ánh mắt có chút kỳ quái, anh không nghi ngờ người xuất hiện sau lưng anh vừa rồi chính là Loan Loan.
Bởi vì cô ta tuyệt đối không thể có được sức mạnh như vậy, nếu cô ta thực sự mạnh như vậy, thì cô ta cũng chẳng cần bày vẽ với anh như thế.
Nhưng có một điều chắc chắn là cô gái này chắc hẳn đang giấu mình rất nhiều điều.
Cho nên Diệp Vĩnh Khang tất nhiên không thể nói hết chân tướng cho đối phương nghe rồi, anh nói: "Vừa rồi tôi nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lúc xông vào thì cô đã nằm bên đó rồi".
"Tôi thấy cái hồ có vẻ lạ nên tiến lên kiểm tra thì bất ngờ bị con quái vật tấn công. Tôi đã phải mất rất nhiều công sức mới xử được con quái vật đó đấy. Khi con quái vật bị tôi đánh bại, nó đột nhiên phát nổ, vụ nổ khiến tôi hôn mê bất tỉnh".
"Cái gì, anh đập nát Huyền Thủy Giáp rồi hả?"
Thánh nữ Loan Loan đột nhiên trợn to hai mắt, sắc mặt trầm xuống, quát Diệp Vĩnh Khang: “Sao anh lại phá nát nó, anh có biết thứ đó quý giá như thế nào không, có biết không……”
Đang tức phát điên, thì Loan Loan đột nhiên phát hiện đối phương đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt rất lạ.
Loan Loan sững sờ, mãi sau đó mới nhận ra mình hơi thô lỗ, vội vàng đổi giọng, bĩu môi nói: "Trước kia tôi đọc được trong quyển sách cổ đó, nói loài vật này rất quý, tôi còn tưởng vớ được đồ quý rồi, không ngờ anh lại giết chết nó mất tiêu".
Diệp Vĩnh Khang bất lực nhún vai: "Thứ đó muốn giết tôi, tôi phải đánh lại".
"Được rồi, dù sao anh cũng không sao rồi, chúng ta vẫn đạt được mục đích của chuyến đi này. Chúng ta hãy tranh thủ thời gian xuống núi trước, để tránh đám đạo sĩ mũi trâu tìm được rồi gây khó dễ".
Thánh nữ nhìn làn hơi nước bốc lên mờ ảo ở hồ Hàn U, thở dài thườn thượt với vẻ tiếc nuối.
Hai người quay trở lại theo con đường ban đầu, khi đi ngang qua đạo quán núi Thanh Thành, họ nhìn thấy cậu bé đạo sĩ vẫn đang quét rác ở đó.
"Tiểu sư phó, chúng tôi đi trước đây, vừa rồi cám ơn cậu đã giúp đỡ".
Diệp Vĩnh Khang cười với cậu nhóc, nhưng đối phương không ngẩng đầu lên, coi như không nghe thấy anh, coi hai người như không khí.
Thánh nữ Loan Loan lúc này đang canh cánh trong lòng về con Huyền Thủy Giáp, nên đã chuyển sự bất mãn của mình sang cậu nhóc, giận dữ nói: "Này, đang nói chuyện với cậu đấy, còn nhỏ như vậy mà đã láo toét, lớn lên thể nào cũng là phế vật thôi!"
Nói xong tức giận quay đầu đi xuống bậc thang, Diệp Vĩnh Khang nhìn cậu nhóc cười gượng gạo, vẻ mặt như muốn nói cô gái kia không hiểu chuyện, cậu đừng để bụng.
Cậu nhóc cầm cây chổi cao hơn cả đầu, bình thản quét những chiếc lá rơi trên mặt đất.
Một lúc sau, những chiếc lá rơi trên mặt đất đã được cậu nhóc quét thành đống nhỏ, sau đó nhẹ nhàng giơ chổi lên, đống lá bỗng nhiên không gió mà bay lên, giống như sinh vật sống, chúng nhẹ nhàng trôi về phía thùng rác cách đó mười thước.
Lúc này, đột nhiên có tiếng đàn cổ truyền đến.
Âm thanh hùng hổ và kéo dài, khiến người ta cảm thấy trong lòng rất bình yên.