Diệp Vĩnh Khang vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa hỏi.
Loan Loan ra sức lắc đầu, chỉ vào một bụi cây phía trước nói: “Không nhìn nhầm đâu, là yêu quái đó, rất giống người, có hai cánh tay hai chân, còn có…”
“Đó là người mà!”
Không để đối phương nói hết câu, Diệp Vĩnh Khang đã tiến lại gần bụi cây cách đó không xa.
Advertisement
“Anh đừng qua đó, có yêu quái thật đấy”.
Loan Loan ở phía sau gấp đến độ giậm chân, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Diệp Vĩnh Khang đi đến phía trước bụi cây, trầm giọng nói: “Giữa ban ngày giả mà giả quỷ, ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”.
Thấy bụi cây đó vẫn không có động tĩnh gì, Diệp Vĩnh Khang bỗng giơ chân lên đá vào một hòn đá lớn bằng nắm đấm sang.
Hòn đá đó như một mũi tên bay ra khỏi cung tên bắn sang bụi cây kia.
Chỉ nghe một tiếng kêu trầm thấp, động tĩnh đó giống tiếng phát ra khi hòn đá đập vào một miếng kim loại dày.
Sau đó bụi cây đó bỗng bắt đầu lung lay dữ dội.
Vù….
Sau đó một cơn gió kỳ lạ bỗng nổi lên, đột nhiên có một bóng người màu đen chui ra từ trong bụi cây đó.
Lòng bàn tay Diệp Vĩnh Khang giao nhau đẩy mạnh một chưởng về phía trước.
Keng!
Lại một âm thanh phát ra, Diệp Vĩnh Khang chỉ cảm thấy một lực xung kích cực mạnh lan ra khắp toàn thân từ lòng bàn tay.
Cả người không khỏi lảo đảo lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Bóng người trước mặt cũng bị một đòn của Diệp Vĩnh Khang ép lui.
“Chính là nó, là con yêu quái này!”
Thánh nữ Loan Loan ở phía sau hét lên.
Sau khi nhìn rõ thứ trước mặt, Diệp Vĩnh Khang cũng không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Quả thật là có hai tay hai chân, hình dáng chẳng khác gì con người.
Chỉ có một thứ không giống là cả người từ trên xuống dưới của thứ này đều bao bọc bởi một lớp áo giáp màu vàng đất dày, thậm chí không để lộ ra con ngươi và miệng.
Thoạt nhìn giống một người mặc áo giáp gỉ sắt.
Sau khi đứng vững, người mặc áo giáp lại hung hăng lao về phía Diệp Vĩnh Khang, động tác của nó có vẻ không linh hoạt lắm nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Ầm!
Người áo giáp đánh một đòn mạnh ra, Diệp Vĩnh Khang né được, chỉ nghe một tiếng nổ, một thân cây thô to bên cạnh thế mà lại bị đòn tấn công này làm gãy.
Sau khi né được đòn công kích của đối phương, Diệp Vĩnh Khang dùng lòng bàn tay tạo thành dao chém mạnh vào cổ đối phương.
Mặc dù sức của người áo giáp rất mạnh nhưng động tác lại không linh hoạt, hoàn toàn không kịp phản ứng với đòn tấn công của Diệp Vĩnh Khang.
Keng!
Khi Diệp Vĩnh Khang chém vào cổ đối phương thị lại nghe tiếng va chạm vào kim loại.
Người áo giáp đó chỉ hơi run lên, sau đó xoay người giơ một cánh tay sắt ra lướt qua đầu Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang né người nhảy ra, xoay người dịch đến phía sau đối phương, sau đó cả người nhảy lên xoay người trong không trung rồi quay người đá một cú cực mạnh vào sau lưng đối phương.
Đừng nói là một bộ giáp sắt, dù có là người sắt nếu bị đúng phải cú đá này thì cũng bị nát vụn.