Diệp Vĩnh Khang giơ tay chỉ vào hướng dẫn chỉ đường trên màn hình: “Đừng nói với tôi một người có hiểu biết nông cạn với các sản phẩm điện tử lại không bị coi là đồ ngốc, là tìm được đường trên hướng dẫn chỉ đường trước”.
Thánh nữ Loan Loan cảm thấy lo lắng khi bị ánh mắt này của đối phương nhìn chằm chằm: “Anh đừng xem thường người khác, sao anh biết tôi không biết dùng chỉ dẫn chứ? Tôi nói cho anh biết tôi thông minh lắm đấy, dù không biết cũng học là biết thôi”.
“Hơn nữa, con đường này không tìm được trên chỉ dẫn…”
Đối phương nói đến đây, Diệp Vĩnh Khang lộ ra vẻ kỳ quái.
Advertisement
Thánh nữ Loan Loan cũng bỗng nhận ra hình như bản thân đã nói lỡ lời bèn mím môi nói: “Được rồi, không giấu anh nữa, tôi đã từng đi qua con đường này”.
“Hả?”
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi dừng xe sang một bên, khẽ xoa cằm, tay còn lại để lên vô lăng chống đầu: “Thế thì tôi muốn nghe xem, cô định nói vòng vo thế nào đây”.
“Anh nghĩ ai cũng biết nói dối giống anh à”.
Thánh nữ Loan Loan tức giận trợn mắt nhìn tên này, sau đó hơi khó xử nói: “Tôi không cố ý muốn giấu anh, thật ra tôi đã đi đến núi Thanh Thành một lần vào mấy ngày trước”.
“Nói đúng hơn là đi đến chân núi Thanh Thành, còn chưa kịp lên núi thì vận may kém quá, gặp phải một đạo sĩ mũi trâu đang cưỡi một con bò lông đen, tay cầm một cây gậy tre, sau đó tôi lại quay về”.
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu nói: “Tại sao?”
Thánh nữ Loan Loan trợn mắt nói: “Đánh không lại”.
Diệp Vĩnh Khang bất lực.
Từ sau khi đường cao tốc được khơi thông, hầu như không có ai đi qua con đường này, không chỉ cần phải vòng một đoạn đường dài mà mặt đường cũng gập ghềnh không bằng phẳng.
Thời gian dài cỏ dại cũng mọc đầy trên mặt đường, cũng may chiếc polo second-hand của Diệp Vĩnh Khang đã được cải tạo lại với số tiền hơn trăm triệu, chạy trên đường rất êm, nếu đổi sang một chiếc xe thường thì sẽ thường xuyên hỏng hóc.
“Phía trước có khu dịch vụ không?”
Sau khi lái được khoảng một đoạn trên đường nhỏ, thánh nữ Loan Loan bỗng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Có lẽ mấy năm nay chỉ có xe của chúng ta đi qua con đường lồi lõm này, ai đầu óc có vấn đề mới mở trạm dịch vụ ở đây. Sao thế? Đồ ăn vặt trên xe không đủ cho cô à?”
Thánh nữ Loan Loan lắc đầu nói: “Tôi muốn đi vệ sinh”.
Diệp Vĩnh Khang đỗ xe vào bên đường, chỉ vào một rừng cây um tùm bên đường: “Thiên nhiên không ô nhiễm, nhưng phải cẩn thận đừng để rắn cắn vào mông”.
“Lưu manh!”
Thánh nữ Loan Loan buồn bực trợn mắt nhìn tên này, đẩy cửa xe ra đi về phía rừng cây bên đường, không quên quay đầu lại nói: “Không cho phép anh nhìn lén, nếu không tôi móc mắt anh đấy”.
Diệp Vĩnh Khang nhún vai nói: “Cô yên tâm, tôi không có sở thích đó”.
Nhân lúc Loan Loan đi vào bụi cây giải quyết việc gấp của mình, Diệp Vĩnh Khang xuống xe tiện thể tưới vào đám cỏ dại bên cạnh.
Khẽ rùng mình một cái, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thật sảng khoái bèn đứng tựa vào đầu xe hút thuốc.
Nhưng chưa hút được bao lâu thì bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn gọi với vào rừng cây: “Này, cô xong chưa?”
Trong rừng cây không một chút động tĩnh.
Diệp Vĩnh Khang lại càng cảm thấy không ổn, vừa đi gọi một tiếng nữa thì trong rừng cây bỗng vang lên tiếng hét.
Sau đó là một trận rung lắc dữ dội, Diệp Vĩnh Khang không nghĩ nhiều nhanh chóng lao đầu vào rừng cây.
Đúng lúc gặp phải thánh nữ Loan Loan đang chạy như bay về phía bên này, nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bèn vội vàng trốn sau lưng đối phương, thở hổn hển nói: “Có… có yêu quái!”
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, anh chưa bao giờ tin mấy lời có thần quỷ gì đó, hơn nữa giữa ban ngày ban mặt thế này làm gì có yêu quái?
“Cô có nhìn rõ không? Có phải là động vật hoang dã không?”