Nhưng vết thương chí mạng của hắn là một vết bầm kỳ lạ trên trán.
Vết bầm này to bằng quả trứng cút, màu tím đem, hình dạng giống như giọt nước đọng lại trên mặt đất.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng đưa tay ra sờ thử, quả thực rất mềm mại.
Xương trán dưới vết bầm dập nát do bị lực mạnh đập vào, khiến não vỡ nát mà chết.
Advertisement
Cách chết giống hệt ông chủ quầy bán hàng.
Diệp Vĩnh khang vuốt cằm suy tư một lát, sau đó chậm rãi đứng lên, đi về phía cổng biệt thự.
“Anh Diệp, anh đừng vào!”
Hoàng Thử Lang ở phía sau hét lớn, nhưng lúc này Diệp Vĩnh Khang đã vào biệt thự rồi.
Sảnh lớn vô cùng ngổn ngang, bàn ghế sô đổ.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, nhìn thoáng qua đã biết đây không phải là dấu vết của trận đánh nhau mà là do tên kia tự biến giả thành thật, một mình diễn kịch độc thoại.
Rầm!
Lúc này, cánh cửa biệt thự phía sau đột nhiên đóng sầm lại.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cười, nhặt quả chuối trên bàn lên, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha sang trọng mà Hoàng Thử Lang đã bỏ rất nhiều tiền ra để mua.
Nhàn nhã bắt chéo chân, vừa lột vỏ chuối vừa bình tĩnh nói: “Tôi chính là Diệp Vĩnh Khang mà anh đang tìm, chúng ta ngồi xuống nói chuyện một lát đi!”
Một bóng người màu đỏ từ trong không khí hiện ra trên ghế sô pha đối diện với Diệp Vĩnh Khang.
Ngay sau đó gã cầm chai sâm panh trên bàn, lại cầm một ly đế cao, nghiêng chai rượu, chất lỏng sâm panh màu vàng nhạt như một đường vàng mảnh, chậm rãi rót đầy hai phần ba ly.
Diệp Vĩnh Khang đang ăn chuối, còn người đàn ông mặc váy đỏ đang nhấp sâm panh.
Trong căn phòng yên lặng như tờ.
"Cái quái gì thế, cách thức giao tiếp của giáo phái áo đỏ bọn mày với mọi người là bằng thần giao cách cảm à? Nếu đúng như vậy thì tao chỉ có thể nói lời xin lỗi, tao không hiểu mấy thứ đó”.
Diệp Vĩnh Khang cười hờ hững nói.
Người đàn ông mặc váy đỏ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Diệp Vĩnh Khang vài giây, giọng nói khàn đặc chậm rãi: “Có thể giết được Dognun, xem ra mày quả nhiên không phải người bình thường”.
Diệp Vĩnh Khang nheo mắt đáp lời: “Nếu mày là một cô gái thì tốt rồi”.
Ánh mắt người đàn ông mặc váy đỏ lóe lên một tia hung dữ, gã trầm giọng nói: “Tại sao phải giết Dognun!"
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy nói: “Động cơ rất quan trọng sao?"
Người đàn ông mặc váy đỏ nhướng mắt nhìn với vẻ giận dữ, vừa hung ác vừa lạnh lùng.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười nhìn lại ánh mắt của đối phương, khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo vẻ giễu cợt và nghiền ngẫm.
"Giao con chip và khai đồng bọn của mình ra, tao có thể để mày chết một cách thoải mái một chút!"
Người đàn ông mặc váy màu đỏ đằng đằng sát khí nói.
Nhìn thấy đối phương vẫn trưng ra vẻ mặt giễu cợt, sát khí trên khuôn mặt gã càng lớn: “Mày tưởng rằng im lặng là được sao?"