Lúc này, bên ngoài biệt thự, ngoại trừ Hoàng Thử Lang, không ai tin rằng bên trong có quỷ.
Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn mê tín phong kiến vậy chứ?
Nếu anh Hoàng đã nói có quỷ thì hắn sẽ giả bộ tin.
Advertisement
So với ma quỷ, bọn họ quan tâm đến việc khiến anh Hoàng hài lòng để có được nhiều lợi ích hơn.
“Anh Diệp, để tên nhãi đó xuống thăm dò trước xem con quỷ đó lợi hại đến đâu rồi chúng ta xử lý. Xe sẽ đỗ bên cạnh, lát nữa chúng ta có thể di chuyển nhanh hơn chút”.
Hoàng Thử Lang nghiêm túc, sẵn sàng chạy bất cứ lúc nào.
Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, mặc dù không tin bên trong có quỷ, nhưng anh cảm thấy để tên kia vào thăm dò trước cũng không sao.
Lúc này, ánh đèn trong biệt thự lúc tỏ lúc mờ, bên trong truyền ra tiếng quát lớn tức giận: “Tôi là đệ tử đời thứ bảy mươi bảy của phái Mao Sơn. Là yêu ma quỷ quái nào dám làm loạn ở đây? Còn không mau hiện thân!”
Người bên ngoài đang rất bình tĩnh, nhưng nghe thấy vậy xong liền sững sờ, lẽ nào bên trong thật sự có ma quỷ sao?
Hoàng Thử Lang vã mồ hôi hột, căng thẳng nuốt nước bọt, lâu lâu liếc nhìn chiếc xe đỗ bên cạnh.
Ngay sau đó, bên trong truyền ra tiếng xô đổ, có vẻ như là một cuộc chiến khá ác liệt.
“Không ngờ tên đó thực sự là cao thủ!”
Hoàng Thử Lang nghe thấy động tĩnh này liền vô cùng căng thẳng.
Lúc này, một giọng nói không thích hợp thời điểm đột nhiên vang lên.
“Chết tiệt, có quỷ thật à?”
Sau đó người đàn ông lực lưỡng hét lớn, cửa sổ kính trên tầng ba vỡ toang, cơ thể của hắn bay ra ngoài rồi rơi xuống đất cùng với một tiếng động mạnh.
Không khí xung quanh lập tức yên lặng.
“Đi xem thử đi”.
Hoàng Thử Lang đẩy một tên đàn em lên trước, người đó run rẩy bước đến chỗ người đàn ông lực lưỡng, vươn tay kiểm tra hơi thở, đột nhiên hét lên rồi quay đầu bỏ chạy.
“Hắn hắn hắn... tắt thở rồi!”
“Hoảng cái gì chứ!”
Hoàng Thử Lang quát lớn: “Tao đã nói mấy lần rồi, không được hoảng loạn, phải bình tĩnh, hiểu chưa?”
Nói xong, Hoàng Thử Lang chạy về phía chiếc xe đang đỗ: “Anh Diệp, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau về thu dọn quần áo đi!”
Nhưng khi hắn quay đầu lại, chợt phát hiện ra Diệp Vĩnh Khang không đi theo mà lại chậm rãi đi về phía xác của người đàn ông lực lưỡng.
“Anh Diệp, anh Diệp, anh làm gì vậy, mau về thôi!”
Hoàng Thử Lang sốt ruột giậm chân, định nghiến răng xông lên thì lại thấy Diệp Vĩnh Khang khẽ xua tay ra hiệu đừng lại gần.
Khi đến chỗ thi thể của người đàn ông lực lưỡng, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng ngồi xổm xuống quan sát. Sắc mặt của người đàn ông lực lưỡng rất dữ tợn, tròng mắt trợn tròn, như thể trước lúc chết đã nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ.