“Nào, chúc mừng cho tâm hồn đồng điệu của chúng ta”.
Hoàng Thử Lang mỉm cười, giọng điệu nói chuyện chậm rãi, giống như đang ngâm thơ.
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn Hoàng Thử Lang.
Hoàng Thử Lang tuy nở nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại đang hoảng loạn.
Advertisement
Bởi vì hầu hết các cuộc bắt chuyện của hắn đều kết thúc sau chi tiết này.
Nhưng lần này, người phụ nữ lại cầm ly rượu lên, chạm nhẹ vào ly của Hoàng Thử Lang, sau đó quay đầu tiếp tục suy nghĩ.
Việc này khiến cho Hoàng Thử Lang suýt ngất xỉu tại chỗ!
Chấp nhận uống rượu với mình, có cửa rồi!
Xem ra đây là một người phụ nữ đặc biệt có nội hàm, lúc này cô ấy đã cảm nhận được linh hồn sâu sắc của mình mà không bị trở ngại về ngoại hình.
“Xin chào, sau này có thể gọi tôi là Hoàng Dung Nhược. Thường ngày tôi rất thích văn học, còn cô thì sao?”
Hoàng Thử Lang giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
Tuy nhiên người phụ nữ mặc váy đỏ không nói gì, chỉ quay đầu lại mỉm cười với Hoàng Thử Lang.
Nụ cười này khiến cho tim hắn suýt chút nữa bay ra ngoài.
Đúng là một tâm hồn thú vị!
Cuối cùng cũng tìm được một người phụ nữ có thể hiểu mình!
“Lẽ nào cô cũng thích văn học sao? Vậy thì tốt quá rồi!”
Hoàng Thử Lang kích động nói: “Không ngờ giữa biển người, tôi lại thực sự tìm được một người cùng chung chí hướng, đây rõ ràng là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế đã ban tặng cho tôi”.
“Tôi nghĩ, hôm nay nhất định là sinh nhật Nhạc Lão, mà tôi lại là người may mắn được ông ấy bốc trúng, vì vậy mới gặp được cô!”
Hoàng Thử Lang giống như một con công đực đang mở màn, lời lẽ bay bổng thể hiện nội hàm của mình.
Nhưng hắn nói đủ loại giao hưởng, đủ loại văn học, xàm xí suốt hồi lâu mà người phụ nữ này vẫn không nói lời nào.
Lẽ nào vẫn còn thiếu chút lửa sao.
Hoàng Thử Lang bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Nghiến răng lần cuối, Hoàng Thử Lang quyết định chơi lớn.
Ngực tấn công mông phòng thủ như vậy, còn mỉm cười ngọt ngào với mình, nhất định phải thu phục được!
“Thực ra ngoại trừ là một người có văn hóa, tôi còn có một thân phận khác”.
Hoàng Thử Lang bắt đầu tung tuyệt chiêu, chậm rãi nói: “Thân phận này của tôi cũng không dễ nói lắm”.
“Nói thế này với cô đi, chỉ cần ở đất Giang Bắc này, không có chuyện gì là tôi không giải quyết được!”
Người phụ nữ quay đầu lại, nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ.
Quả nhiên có hi vọng rồi!
Hoàng Thử Lang vô cùng hưng phấn: “Tôi tuyệt đối không phải chém gió đâu, không tin thì tôi chứng minh cho cô xem!”
Nói xong, Hoàng Thử Lang lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề vội vàng chạy xuống lầu: “Anh Hoàng, anh có gì dặn dò”.