Xấu thì Hoàng Thử Lang không thích.
Mà xinh thì không thèm quan tâm đến hắn.
Tuy nhiên trong mắt Hoàng Thử Lang, những người phớt lờ hắn đều là những người phụ nữ nông cạn, chưa từ bỏ được những sở thích thô tục, những người phụ nữ như vậy hoàn toàn không hiểu được cách tận hưởng tâm hồn thú vị của hắn.
Advertisement
“Hầy, thế giới này trở nên nông cạn như vậy từ bao giờ vậy?”
Hoàng Thử Lang nhìn lên bầu trời đen tối, cảm thấy tiếc nuối cho thế giới nông cạn này.
Trong khi hắn thở dài, hắn đã đi tới hộp đêm thứ ba.
Nếu hộp đêm này vẫn không được thì lát nữa hắn sẽ đi tới suối nước nóng, đây đều là thói quen sinh hoạt của hắn.
Là ‘đại ca’ được công nhận ở thế giới ngầm Giang Bắc, ở những nơi như hộp đêm thế này, số người biết mặt hắn không phải là ít.
Tuy nhiên không ai chủ động bước tới chào hỏi, mặc dù ánh mắt của họ đầy sự kính trọng và sợ hãi nhưng tất cả đều tỏ ra như không quen biết.
Đây là quy tắc của hộp đêm ở Giang Bắc, bởi vì Hoàng Thử Lang không muốn phụ nữ tiếp cận vì thân phận của mình nên hắn đã ra lệnh, chỉ cần buổi đêm khi hắn xuất hiện ở bất cứ địa điểm nào, không cho phép bất kỳ người nào chủ động tiến tới chào hỏi hắn.
Hắn chọn một chỗ ngồi có tầm nhìn khá tốt, trong khi uống rượu, hắn nhìn ngó xung quanh để tìm mục tiêu.
Nhưng hắn sắp ngồi được gần một tiếng rồi mà vẫn không tìm được mục tiêu thích hợp.
Nhân viên kỹ thuật số tám của suối nước nóng đã gửi vài tin nhắn cho hắn, khi Hoàng Thử Lang chuẩn bị đứng dậy rời đi, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở hướng quầy bar.
Không biết từ lúc nào, một người phụ nữ váy đỏ đã ngồi ở đây.
Thân hình nóng bỏng, ngũ quan tinh tế, hơn nữa trông mặt rất lạ, tuyệt đối không phải là người bản địa Giang Bắc.
Hơn nữa cô ấy trông rất cô đơn, ngồi một mình ở đó, trong nền nhạc xập xình và ánh đèn nhấp nháy, giống như một bông hoa sen mỏng manh trồi lên từ lớp bùn mà không bị vấy bẩn.
Không ai tới bắt chuyện với cô ấy.
Chỉ cần Hoàng Thử Lang còn ở đây, không có ai dám chủ động tiến tới bắt chuyện với con gái, bởi vì nhỡ đâu cô gái mà mình vừa bắt chuyện Hoàng Thử Lang cũng nhìn trúng, vậy thì Hoàng Thử Lang sẽ không bao giờ nương tay với ‘tình địch’.
Hoàng Thử Lang đứng dậy, rút trong túi ra một chiếc cà vạt vàng, quấn quanh cổ một cách nghiêm túc rồi nghiên ngang đi về phía người phụ nữ mặc váy đỏ.
“Xin chào, xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây được không?”
Hoàng Thử Lang bước tới bên cạnh người phụ nữ váy đó, nở một nụ cười đầy lịch lãm của quý ông.
Người phụ nữ đó không nói gì, chỉ nhấp một ngụm nhỏ whisky vàng, như thể đang suy ngẫm gì đó.
Trước sự lạnh nhạt của đối phương, Hoàng Thử Lang không xấu hổ cũng không tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười đặc biệt lịch lãm, sau đó chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Phục vụ!”
Hoàng Thử Lang búng tay: “Mang cho tôi một ly Whisky không thêm đá”.
Người phục vụ rất nhanh đã đưa ly rượu tới, Hoàng Thử Lang nhẹ nhàng nâng ly, quay đầu lại cười nói với người phụ nữ váy đỏ: “Đều nói rằng những người thích uống Whisky đều là những người có tâm hồn cô độc và bướng bỉnh”.