“Tôi có được sự giàu có, nổi tiếng, ngoại hình mà người người ghen tị. Tôi tốt nghiệp một trường danh tiếng, sinh ra trong một gia đình giàu có, và bây giờ tôi là gia chủ của nhà họ Kiều danh tiếng lẫy lừng”.
“Nhưng tôi lại không có tư cách để bộc lộ cảm xúc như một người bình thường. Tôi không thể quá vui mừng, càng không thể qua đau thương, ít nhất là không được thể hiện ra ngoài mặt”.
“Bởi vì đối với một người như tôi, bất kỳ cảm xúc nào cũng có thể trở thành nhược điểm chí mạng!”
Advertisement
“Tôi có mọi thứ mà người bình thường khao khát, nhưng tôi lại mất đi tư cách thể hiện cảm xúc. Có lúc thấy chuyện này thật nực cười”.
Khi Kiều Tử Huyên nói những lời này, cô ta nói một cách chậm rãi, như thể đang kể một câu chuyện bình thường.
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang lại cảm thấy trong lòng chua xót, bởi vì anh có thể cảm nhận được, những lời lẽ tưởng chừng như bình thường này, phía sau lại ẩn chứa một linh hồn đầy vết sẹo.
“Ít nhất trước mặt tôi cô không cần phải như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn Kiều Tử Huyên cười nói: “Nên khóc thì cứ khóc, nên cười thì cứ cười. Tôi nhất định sẽ giúp cô giữ bí mật. Nếu như kìm nén cảm xúc quá lâu thì sẽ sinh bệnh đấy”.
Tuy nhiên Kiều Tử Huyên lại nở một nụ cười đặc biệt cay đắng: “Từ nhỏ đến lớn, mặc dù thời gian bố ở bên cạnh tôi rất ít. Nhưng ông ấy rất nuông chiều và yêu thương rôi, dùng mọi cách để bù đắp những gì ông ấy nợ tôi”.
“Thật ra tôi không hề trách ông ấy chút nào, ông ấy là gia chủ nhà họ Kiều, quản lý công ty mấy chục nghìn người, còn phải lãnh đạo nhà họ Kiều, đương nhiên sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh tôi”.
“Tôi cũng rất hiểu chuyện. Từ nhỏ đến lớn cho dù làm chuyện gì cũng rất nỗ lực, bố tôi luôn cảm thấy rất tự hào vã hãnh diện về tôi, rất nhiều lần ông khen tôi là đứa con gái ngoan ở bên ngoài”.
“Hôm nay sau tang lễ, tôi cố ý tìm một nơi không có người, chuẩn bị khóc một trận thật lớn, nhưng anh có biết xảy ra chuyện gì không?”
Kiều Tử Huyên đột nhiên bật cười: “Tôi phát hiện ra tôi không thể rơi được một giọt nước mắt nào, thậm chí còn không cảm thấy buồn đến thế”.
“Lúc đó tôi thực sự cảm thấy mình là động vật máu lạnh, không có tình cảm. Tôi thậm chí không cảm thấy buồn khi bố mình bị hại chết”.
“Ha ha ha, thực chất có lúc máu lạnh một chút, vô tình một chút cũng không phải chuyện xấu, anh nói đúng không”.
Kiều Tử Huyên cười rất vui vẻ, nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ rằng bọn họ đang nói về những chuyện rất vui vẻ.
Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, chỉ ngây người nhìn phía trước.
Trên đời này có một loại nỗi buồn, mỗi khi nên buồn thì lại không thể nào buồn được.
“Sau này nếu rảnh thì tới Giang Bắc chơi, tôi mời cô ăn lẩu”.
Khi Diệp Vĩnh Khang bước vào cửa kiểm tra an ninh, anh quay đầu lại, mỉm cười nói với Kiều Tử Huyên.
Kiều Tử Huyên cũng mỉm cười, khẽ gật đầu.
Máy bay hạ cánh thuận lợi xuống sân bay Giang Bắc.
Diệp Vĩnh Khang đi ra khỏi ca bin, tuy mới rời khỏi đây một ngày, nhưng lần này anh cảm thấy mình đã đi rất lâu, trong lòng cứ cảm thấy có gì đó chua xót.
Không chỉ bởi vì Kiều Tử Huyên, mà bởi vì Diệp Vĩnh Khang nhớ lại bản thân, anh cảm thấy mình và Kiều Tử Huyên có rất nhiều điểm giống nhau.