Nói xong Kiều Tử Huyên cúi đầu một cái thật sâu với tất cả mọi người.
“Ôi chao, Từ Huyên à, cháu nói gì thế. Bọn ta biết cháu từ hồi bé tí đến giờ, còn có thể không tin cháu được sao?”
“Yên tâm đi, sau này có gì cần giúp đỡ, đừng có ngại ngần với bác làm gì!”
Advertisement
Một nhóm người lần lượt lên tiếng.
Diệp Vĩnh Khang đứng cách đó không xa cũng khẽ gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Kiều Tử Huyên thật sự là một người phụ nữ phi thường, cô ta luôn bình tĩnh khi gặp khó khăn, và chỉ với một vài câu nói, cô ta đã có thể củng cố vị trí gia chủ của mình.
“Sử Đông Bắc, mẹ kiếp cậu đang nhìn cái quái gì vậy, mau chóng giải tán các anh em đi!”
Diệp Vĩnh Khang thấy Sử Nam Bắc đang nhìn chằm chằm vào cơ thể đầy đặn của Kiều Tử Huyên liền lập tức đá mạnh một cái vào mông thằng cha này.
“Đại ca, anh lại gọi nhầm tên tôi rồi, tôi là Sử Nam Bắc, không phải Sử Đông Tây”.
Sử Nam Bắc hậm hực xoa mông nói: “Giải tán luôn á, mãi mới được chuyến tới thành phố lớn, cho tôi chơi ở đây thêm vài ngày đi”.
“Khốn kiếp, mau lên, ngứa ngáy lắm rồi đúng không hả, lời của tôi mà cậu dám không nghe theo sao?”
Diệp Vĩnh Khang giơ nắm đấm lên, khiến cho Sử Nam Bắc sợ mất mật, đành phải nhanh chóng giải tán các anh em trong hội Thiên Diệt đi.
Diệp Vĩnh Khang cũng lặng lẽ rời đi, chuyện này coi như giải quyết xong hoàn toàn rồi, những chuyện tiếp theo không cần anh bận tâm nữa.
Sau khi Kiều Tử Huyên giải quyết xong chuyện ở đó thì trời đã tối rồi.
“Về gấp vậy à, hay là ở đây chơi thêm vài ngày nữa”.
Kiều Tử Huyên đích thân lái xe đưa Diệp Vĩnh Khang ra sân bay.
“Bên kia còn nhiều việc lắm, phải về gấp thôi. Lần sau có thời gian rảnh tôi nhất định sẽ tới Ninh Bắc thăm cô, cô không có việc bận thì có thể tới Giang Bắc chơi”.
Diệp Vĩnh Khang ngồi ở ghế phụ lái, nhìn Kiều Tử Huyên sắc mặt bình thản, khẽ thở dài nói: “Có lúc tôi thật sự bái phục cô đấy, xảy ra chuyện như vậy, đổi thành người khác thì đã suy sụp rồi”.
Kiều Tử Huyên lại cười khổ nói: “Ý của anh là cảm thấy tôi là động vật máu lạnh, trái tim sắt đá, vô tình vô nghĩa đúng không?”
“Không phải, tôi không có ý đó…”
“Anh không cần giải thích, tôi không có ý trách anh”.
Kiều Tử Huyên khẽ thở dài nói: “Vô tâm, cứng rắn, máu lạnh, những từ ngữ này đôi khi không mang nghĩa xúc phạm”.
“Ví dụ như tôi, trưởng công chúa xinh đẹp nhà họ Kiều, xinh đẹp mỹ miều được nhiều người ngưỡng mộ, từ khi sinh ra đã được ngậm thìa vàng, xuất phát điểm của tôi là đỉnh cao mà hầu hết mọi người phấn đấu cả đời cũng không đạt được”.
“Nhưng thế giới này luôn công bằng, đạt được một số thứ thì phải trả giá bằng cách mất đi một số thứ”.
“Nếu như đổi lại là người bình thường, gặp phải những chuyện này, có thể khóc thật to, có thể vò đầu bứt tai, có thể say xỉn, dùng nhiều cách để trút bỏ cảm xúc của mình”.
“Nhưng tôi thì không thể. Nhà họ Kiều loạn lạc, bên ngoài nhìn có vẻ bình lặng nhưng thực tế trong lòng đang trào dâng, không biết có bao nhiêu đôi mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của tôi”.
“Sơ ý một chút, có lẽ kết quả cũng không khá hơn Kiều Tử Phi là bao, vì vậy tôi phải tỏ ra vô tình, tỏ ra máu lạnh, chỉ có như vậy, những người đó mới không dám hành động hấp tấp”.