Nhưng trong mắt tất cả người Thượng Hộ, chủ nhân của trang viên này có thể sống ở đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Vì chủ nhân của trang viên này chính là chủ tịch tập đoàn tài chính Lâm Thị có tiếng trên cả nước - Lâm Quốc Thư.
Từ xa nhìn sang, cả trang viên đèn đuốc sáng choang, đa số đều cho rằng người sống trong đó mỗi ngày đều sống rất vui vẻ.
Advertisement
Thế nhưng hôm nay trang viên nhà họ Lâm lại tràn ngập áp lực cực lớn.
Bốp!
“Đâu có lý đó chứ”.
Một người đàn ông trung niên tướng mạo hung dữ, vẻ ngoài vạm vỡ, hai mắt long sòng sọc, nghiến răng nghiến lợi quát: “Nếu Lâm Sư Hổ em không khiến Giang Bắc máu chảy thành sống thì khó mà trút giận được, em muốn khiến họ đi chôn cùng con trai em”.
Giọng nói của người đàn ông trung niên vạm vỡ này hệt như thú dữ, lẫn trong đó là sát khí nồng đậm như xé nát tim phổi, mấy người giúp việc bên cạnh cũng sợ đến mức rùng mình.
“Chú hai, chú bình tĩnh đi”.
Lúc này một người đàn ông trung niên mặc đồ vest, vẻ ngoài nho nhã nói: “Không chỉ là Bắc Nhi của chú mà còn có Đông Nhi của anh cũng gặp nạn, chú tưởng anh dễ chịu hơn chú lắm sao?”
“Nhưng dù là thế, chúng ta cũng phải giữ bình tĩnh, mọi chuyện phải suy xét đến tình hình chung”.
“Anh nghĩ chuyện này không đơn giản, trước khi tìm ra được ngọn nguồn của vấn đề thì tuyệt đối không thể làm loạn”.
“Chúng ta phải có trách nhiệm với hàng trăm người nhà họ Lâm có liên quan đến tập đoàn tài chính Lâm Thị và hàng chục nghìn nhân viên”.
“Em không lo được nhiều vậy đâu”.
Mắt Lâm Sư Hổ đỏ ngầu, tức giận nói: “Em chỉ biết Bắc Nhi của em bị người ta hại, người làm bố như em nhất định phải đòi lại công bằng cho nó, phải khiến Giang Bắc máu chảy thành sông”.
“Anh không đồng ý chuyện này”.
Lâm Quốc Thư thấy khuyên không có tác dụng bèn ra lệnh.
“Em không cần anh đồng ý”.
Lâm Sư Hổ tức giận nói: “Tính cách anh mềm yếu, ngày nào cũng chỉ biết lo cái này lo cái kia, nếu là chuyện khác thì em sẽ nghe theo anh nhưng chuyện này không ai cản được em đâu”.
“Chú…”
Lâm Quốc Thư cũng nghẹn họng, ông ta cũng không biết nên làm gì với đứa em trai đã bị cơn giận làm mất lý trí này.
“Vậy chú phải từ từ, oan có đầu nợ có chủ, ai hại Đông Nhi và Bắc Nhi thì chú đi tìm người đó nhưng đừng làm lớn chuyện”.
Cuối cùng Lâm Quốc Thư chỉ đành nhượng bộ, vì ông ta biết lúc này dù có là ông trời cũng không thể can ngăn đứa em trai đang nổi giận này của ông ta.
“Ha ha, đừng làm lớn chuyện ư?”
Lâm Sư Hổ lạnh lùng nói: “Bắc Nhi của em bị hại ở Giang Bắc, tùy tiện nói một câu oan có đầu nợ có chủ là xong à?”
“Người liên quan đến chuyện này chắc chắn phải bị trừng phạt, ngoài ra em còn phải khiến cả Giang Bắc không được yên ổn, Bắc Nhi bị hại ở Giang Bắc nên thành phố này phải trả giá, đền tội cho Bắc Nhi của em”.