Diệp Vĩnh Khang sắc mặt ảm đạm, lạnh lùng ngẩng đầu lên, Tần Hạc đang hấp hối, tiếng thở dốc phát ra, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đến, hai con ngươi trong mắt kịch liệt chuyển động, sắc mặt tràn đầy lo lắng.
Đúng lúc anh đang chuẩn bị nhân cơ hội cứu Tần Hạc xuống, lão ăn mày đột nhiên nới lỏng sợi dây trong tay: “Cậu Diệp, nếu như cậu không muốn bạn của mình xảy ra chuyện, tốt nhất đừng có hành động hấp tấp”.
Advertisement
“Có thể nhìn ra được cậu là cao thủ, nhưng trong khoảng cách này, chỉ cần tôi buông tay ra, tôi tin rằng bản thân cậu cũng không nắm chắc 100%”.
“Hơn nữa liềm bay trong tay tôi cũng không đủ để làm cậu bị thương, nhưng can thiệp một chút, làm cho cậu lỡ một ít thời gian thì không thành vấn đề”.
Diệp Vĩnh Khang đứng bất động tại chỗ, sắc mặt đanh lại.
Những lời lão ăn mày nói quả thực không sai, ở khoảng cách như này, anh hoàn toàn không nắm chắc 100% rằng khoảnh khắc lão ăn mày buông tay ra anh có thể cứu được Tần Hạc xuống.
Cộng thêm sự can thiệp của lão ăn mày thì phi liềm bay, khả năng chỉ còn chưa đến 1/10.
Diệp Vĩnh Khang sẽ không bao giờ mạo hiểm với tính mạng của Tần Hạc.
“Rốt cuộc ông muốn thế nào?”
Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh, không nhìn ra được chút cảm xúc gợn sóng nào trên mặt, trong lúc quan trọng như này, anh nhất định phải cố hết sức để giữ bình tĩnh, sau đó từ từ tìm cơ hội.
Lão ăn mày nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Vĩnh Khang, tinh nghịch nói: “Vốn dĩ mời cậu qua đây là vì muốn chơi với cậu một trò chơi”.
“Nhưng quy tắc mà tôi đặt ra là cậu và vợ cùng con gái yêu quý của cậu cùng tới”.
“Tôi đã nói trước rằng nếu ít hơn một người xuất hiện trước mặt tôi thì sẽ coi là vi phạm quy tắc, phải chịu trừng phạt”.
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng nói: “Có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng có liên lụy đến vợ con của tôi!”
“Xin lỗi, đó là luật của trò chơi”.
Lão ăn mày cười đùa nói: “Nếu cậu đã vi phạm luật chơi, cậu sẽ bị phạt, có hai hình phạt. Thứ nhất, để bạn của cậu lập tức biến thành đống thịt băm”.
“Thứ hai, cậu tự chặt đứt một tay một chân. Bây giờ cậu có thời gian mười giây để suy nghĩ, sau mười giây nếu cậu vẫn chưa đưa ra lựa chọn vậy thì tôi sẽ thả sợi dây trong tay”.
“Bây giờ bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm…”
Theo sự đếm ngược của lão ăn mày, một lớp mồ hôi bắt đầu chảy ra trên trán Diệp Vĩnh Khang.
Thực ra với năng lực của mình, giết chết lão ăn mày không khó, nhưng tính mạng của Tần Hạc lại nằm trong tay đối phương, điều này khiến cho Diệp Vĩnh Khang trở nên vô cùng bị động.
Đối mặt với câu hỏi lựa chọn như vậy, bất kỳ ai cũng không biết nên lựa chọn thế nào.
“Ba, hai, một!”
Lão ăn mày đếm đến số cuối cùng, đang định buông tay, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hét lên: “Đợi đã, tôi chọn cái thứ hai”.
Lão ăn mày nghe xong phá lên cười: “Xem ra cậuDiệp đúng là người khôn ngoan. Đánh đổi một cánh tay và một chiếc chân lấy một mạng người quả thực rất hời, ha ha ha ha ha!”