Hạ Huyền Trúc vô cùng lo lắng, vừa lo cho Diệp Vĩnh Khang vừa lo cho Tần Hạc, nhưng trong lòng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Sau một hồi suy nghĩ, Hạ Huyền Trúc nghiến răng nghiến lợi đi lên tầng hai, gọi Diệp Tiểu Trân qua một bên.
“Mẹ ơi, có chuyện gì vậy ạ, muốn nói nhỏ với Tiểu Trân cái gì sao?”
Advertisement
Diệp Tiểu Trân chớp đôi mắt to long lanh.
Khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy đôi mắt trong veo của Diệp Tiểu Trân, trong lòng đau nhói nhưng vẫn đành nghiến răng nói: “Tiểu Trân, con nghe mẹ nói này, con có nhớ chú Tần không?”
“Đương nhiên là nhớ rồi. Chú Tần đối xử với Tiểu Trân rất tốt, mua cho Tiểu Trân bao nhiêu là đồ chơi, còn đưa Tiểu Trân đi ăn KFC nữa”
Diệp Tiểu Trân chớp mắt đáp.
“Được rồi, bây giờ chú Tần đang gặp nguy hiểm, bố đang trên đường đi cứu chú Tần”.
“Nhưng lần này cần sự giúp đỡ của mẹ và Tiểu Trân, lát nữa chúng ta có thể gặp một số chuyện rất nguy hiểm, Tiểu Trân có sợ không?”
Hạ Huyền Trúc nhìn Diệp Tiểu Trân hỏi.
“Tiểu Trân không sợ!”
Diệp Tiểu Trân siết chặt hai bàn tay trắng nõn, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Con là con gái của bố, vì vậy con không sợ gì cả!”
“Được, vậy bây giờ mẹ sẽ đưa con đến đó. Con lên trên nói với bà rằng mẹ đưa con đi xem phim, đừng để lộ sơ hở nhé”.
Vẻ mặt Diệp Vĩnh Khang đanh lại, phóng xe với tốc độ cao, trong mắt hiện lên một tia sát khí lạnh lùng!
Trong mắt anh, Tần Hạc là một người tốt bụng và hòa nhã, đối xử với Diệp Vĩnh Khang rất thật lòng, mà Diệp Vĩnh Khang cũng coi anh ta là bạn của mình.
Lúc hai người tụ tập đều nói cười vui vẻ, nhưng khi thật sự có chuyện, họ nhất định sẽ dốc hết sức vì nhau.
Vừa rồi khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tần Hạc trong đoạn video, anh đã có động cơ giết người, cho dù đối phương là ai, hôm nay, nhất định phải chết!
Rất nhanh đã đến nhà máy bỏ hoang.
Đẩy hai cánh cửa sắt nham nhở, bên trong tối thui, nồng nặc mùi ẩm mốc xen lẫn mùi dầu máy.
Vù!
Thanh âm xé trời, một nguồn lực vô cùng mạnh mẽ đột nhiên quét về phía Diệp Vĩnh Khang!
Bụp!
Diệp Vĩnh Khang giơ tay lên, quật mạnh về phía trước, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, lực đó bị quật ngược trở lại!
Soạt!
Cùng lúc đó, đèn xung quanh bật sáng kèm theo tiếng cười vang.
“Ha ha ha ha, thú vị đấy, lại có thể chặn được liềm bay của tôi, còn có thể phản công trong chốc lát, khá lắm, khá lắm, xem ra sức chiến đầu của cậu cũng phải tầm cỡ tôi đấy”.
Lão ăn mày ngồi trên tầng hai, một tay cầm chiếc liềm gỉ mà Diệp Vĩnh Khang quật lại, tay kia kéo sợi dây, nhe răng vàng ra cười toét miệng.
“Tốt nhất là ông nên thả bạn của tôi ra, tôi có thể cho ông chết dễ dàng một chút!”