“Ừ, cứ làm như cũ, nói với Tần Phong và các anh em không cần phải lo lắng gì cả, muốn làm thế nào thì làm tùy ý”.
“Vâng ạ!”
Sau khi cúp máy, Diệp Vĩnh Khang tiện mồm hỏi một câu: “Hai người biết gia tộc họ Tần không?”
Advertisement
“Biết ạ, một trong số những đại gia tộc ở Hoài Nam, hai năm nay khá có tiếng, thu thập được rất nhiều tài nguyên bằng những thủ đoạn không quang minh chính đại nào đó”.
“Mặc dù thủ đoạn của họ khá xấu xa, nhưng họ là một gia tộc bản địa ở Hoài Nam nên con cũng lười quan tâm”.
“Đúng rồi, hôm nay là ngày thành hôn của cậu út nhà họ Tần, cũng là ngày cậu ta chính thức thừa kế chức gia chủ, làm có vẻ lớn lắm, còn gửi thiệp mời cho con nữa”.
“Nhưng bị con tiện tay ném vào thùng rác rồi, con chả thích tham gia mấy loại tiệc tùng tạp nham như vậy, mất chất lắm”.
Vương Huyền Sách trả lời.
“Tôi có một người bạn, có chút quan hệ với bọn họ”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói: “Lát nữa cậu ta sẽ tới đó làm chút chuyện”.
“Ồ? Còn có chuyện này sao?”
Vương Huyền Sách vỗ ngực lớn tiếng nói: “Chuyện này không cần phiền đến bạn của ngài, chỉ cần một cuộc điện thoại của con sẽ lập tức khiến họ phải quỳ xuống xin lỗi bạn ngài ngay”.
“Không”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Những chuyện mà bọn họ đã làm với bạn của tôi không thể giải quyết bằng một lời xin lỗi được”.
“Qua đêm nay, nhà họ Tần e là sẽ biến mất hoàn toàn. Chỉ là tôi nghe người ta nói, nếu như có thế lực bên ngoài tới, Vương Huyền Sách cậu nhất định sẽ ra tay can thiệp”.
“Sư tổ, ngài tuyệt đối đừng nghe họ nói bậy!”
Vương Huyền Sách bị dọa đến mức sửng cồ lên: “Đôi khi con quả thực có quản một chút chuyện bên ngoài, nhưng còn phải xem là ai”.
“Nếu đã là bạn của sư tổ, chỉ cần một câu của ngài, bảo con làm thế nào cũng được”.
“Không phải con phét lác khoe khoang, nhưng ở đất Hoài Nam này, tên của con không khác gì với thần tiên, nhìn thấy con là tè ra quần ấy chứ”.
Lục Phong Thần gật đầu đồng ý: “Những lời Vương Huyền Sách nói không phải là ngoa, tên tuổi của thằng nhóc này ở Hoài Nam lớn đến mức người ta suýt chút nữa xây đền cho nó rồi đấy”.
“Sư tổ, ngài chỉ cần nói những việc con cần làm, hay là con trực tiếp dắt Thiên Long Vệ qua đó, xử gọn tất cả bọn chúng, không cần phải phiền đến bạn của ngài đích thân ra tay”.
Vương Huyền Sách giơ nắm đấm lên, đây là đang làm việc cho sư tổ.
Diệp Vĩnh Khang nghịch ly rượu trong tay, ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nói: “Lần này bạn tôi qua đó không chỉ để báo thù mà còn để đòi lại thể diện và những gì thuộc về mình”.
“Con hiểu rồi, sư tổ yên tâm, con biết nên làm thế nào, chuyện này cứ giao cho con!”
Vương Huyền Sách vỗ ngực đứng dậy, sau đó lấy máy bộ đàm ra: “Thiên Long Vệ nghe lệnh, trang bị đầy đủ, lập tức tập hợp!”
Cùng lúc đó tại trang viên nhà họ Tần.