“Thứ tôi nhắc tới đó là thứ mà Thiên Long Vệ vẫn còn thiếu, được gọi là sát khí”.
“Dù các bài tập kỹ thuật và chiến đấu có tốt đến đâu, trên sân tập thể hiện mạnh đến mức nào, thành tích tốt ra sao, những thứ này không có ý nghĩa gì cả”.
“Ra đến chiến trường thực sự lại là một chuyện khác. Nói một cách đơn giản, Thiên Long Vệ của cậu cần thấy chút máu, nếu không cho dù có luyện tập nhiều thế nào cũng chỉ là luyện tập trên giấy mà thôi”.
Advertisement
Vương Huyền Sách khẽ mím môi: “Sư tổ, ngài đang nói đến kinh nghiệm thực chiến, con cũng có nghĩ tới, nhưng kế hoạch của con là đợi bọn họ huấn luyện thêm một hai năm, cho sức chiến đấu của họ đã thành thục rồi sau đó sẽ cử họ đi thực chiến”.
“Không, cậu nhầm rồi”.
Diệp Vĩnh Khang duỗi ngón tay ra, lắc nhẹ, nghiêm túc nói: “Nếu ý định ban đầu của cậu là xây dựng một đội đặc công bình thường thì suy nghĩ của cậu không có vấn đề gì cả”.
“Nhưng tôi nghe Lục Phong Thần nói rằng cậu kỳ vọng xây dựng Thiên Long Vệ thành một chiến đội siêu cấp hàng đầu toàn quốc, thậm chí cả toàn thế giới”.
“Nếu đã là chiến đội siêu cấp, khái niệm đào tạo không thể dựa trên suy nghĩ thông thường được”.
“Bọn họ bắt buộc phải trưởng thành từ chiến tranh ngay từ đầu, để làm quen với khói đạn và máu lửa”.
“Chỉ khi trải qua cảm giác bom đạn xẹt qua tai, bò dậy từ đống xác chết, nhìn đồng đội từng người từng người ngã xuống trước mặt thì đến cuối cùng mới có thể trở thành thành viên của chiến đội siêu cấp được!”
Vương Huyền Sách nghe xong cau mày nói: “Nhưng nếu như vậy thì sẽ có rất nhiều người chết sao?”
“Đó là việc cần thiết”.
Diệp Vĩnh Khang nghiêm nghị nói: “Chỉ cần là chiến tranh thì nhất định sẽ có người chết. Muốn xây dựng một chiến đội siêu cấp, nhất định không được sợ chết”.
“Bất kỳ đánh giá nào trên sân tập, dù khắc nghiệt hay tàn nhẫn đến đâu, nó cũng chỉ là một sân tập và chỉ được coi là một cuộc sàng lọc sơ bộ”.
“Mà sàng lọc thực sự phải ở trên chiến trường. Chỉ những người bò ra thì đống xác chết mới có đủ tư cách để ở lại đến cuối cùng!”
“Nếu sợ chết, sợ tổn thất, như vậy thì vĩnh viễn cũng không thể tạo ra được một chiến đội siêu cấp thực sự!”
Khi Diệp Vĩnh Khang nói những lời này, ánh mắt chợt hiện lên một thứ gì đó rất khó tả.
Mà ánh mắt này khiến cho Vương Huyền Sách đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi và áp lực vô hình, trong mắt anh dường như có núi xác, biển máu cùng vô số xương cốt!
“Vâng, đồ tôn nhớ lời dạy của sư tôn!”
Vương Huyền Sách đứng dậy, cao giọng trả lời.
Ba người vừa uống vừa nói chuyện, Vương Huyền Sách ngồi nghe những kinh nghiệm chiến đấu cùng nhau của Diệp Vĩnh Khang và Lục Phong Thần, chỉ cảm thấy nhiệt huyết trong người đang trào dâng.
Anh ta thầm thề rằng trong tương lai nhất định sẽ trở thành một nhà vô địch như Quân hầu.
Reng reng!
Lúc này điện thoại của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên reo lên, là Yên Vĩ Điệp gọi tới, nói rằng bữa tiệc của nhà họ Tần sắp bắt đầu rồi, muốn xác nhận lần cuối với Diệp Vĩnh Khang xem liệu có tiến hành kế hoạch như ban đầu hay không.