Mọi người đều tỏ ra trang nghiêm với ánh mắt cương nghị và tư thế sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.
Sau khi thấy phản ứng của mọi người, Diệp Vĩnh Khang mới đột nhiên nói: “Nhiệm vụ của mọi người hôm nay là… đi mua sắm!”
Hả?
Advertisement
Ngoại trừ Tần Phong, tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt.
“Đi mua sắm?”
“Đây là nhiệm vụ gì vậy?”
“À đúng rồi, liệu có phải đó là ám hiệu của nhiệm vụ không?”
Mê Long gãi đầu khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Không phải ám hiệu, nhiệm vụ hôm nay của mọi người chính là đi mua sắm”.
“Hơn nữa bắt buộc phải trong thời gian quy định, tìm được một bộ trang phục đắt tiền nhất, bá đạo nhất và phù hợp nhất với bản thân”.
“Đó chính là hình tượng của mọi người. Đàn ông phải đẹp trai phong độ, phụ nữ phải xinh đẹp mỹ miều!”
Mọi người: ???
“Anh Diệp, có phải chúng tôi làm sai gì rồi, anh muốn sa thải chúng tôi phải không?”
Một người lo lắng hỏi, mọi người sau khi nghe xong đều trở nên căng thẳng, đột nhiên cảm thấy Diệp Vĩnh Khang hình như đang muốn sa thải họ.
“Không ai sa thả mấy người cả, tôi đã nói rồi, đây là nhiệm vụ!”
Diệp Vĩnh Khang nhìn mọi người, sau đó xuống giọng: “Nhớ kỹ, mấy người chỉ có thời gian ba tiếng”.
“Tôi sẽ đưa cho mỗi người một cái thẻ, đến trung tâm thương mại cứ quẹt thẻ thoải mái, nhưng chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là điều tôi vừa nói”.
“Sau ba tiếng nữa, khi tôi gặp lại mấy người, nhất định phải đẹp trai xinh gái bùng nổ cho tôi!”
“Quần áo không chỉ cần đẹp mà còn phải là hàng hiệu siêu cấp và vô cùng đắt tiền!”
“Nếu ai không thể hoàn thành nhiệm vụ hoặc không hoàn thành tốt nhiệm vụ, thành tích được ghi trực tiếp vào phần đánh giá! Hành động đi!”
“Vâng ạ!”
Mọi người đồng thanh đáp lại.
Nửa tiếng sau tại khu trung tâm thương mai xa xỉ nhất Giang Bắc.
Đây là khu vực xa xỉ nhất Giang Bắc, có đủ loại trung tâm mua sắm và cửa hàng, những người đi dạo ở đây đều ăn mặc vô cùng chỉn chu và chỉnh tề, cùng với kiến trúc đẹp mắt xung quanh càng tô điểm thêm sắc màu rực rỡ cho thành phố Giang Bắc.
Đương nhiên mức tiêu thụ ở đây cũng cao khủng khiếp, những người làm công ăn lương bình thường không thể đến đây mua sắm được vì họ thật sự không thể mua nổi dù là bộ quần áo rẻ nhất, phải tiêu tốn cái giá cao ngất trời bằng nửa tháng lương của họ.
Tuy nhiên lúc này một đám người vô cùng kỳ lạ đã đến trước cửa một cửa hàng cao cấp nhất trong khu mua sắm ở đây.
Nhóm người này sát khí trùng trùng, ngoại trừ một vài người phụ nữ, những người còn lại đều là mấy anh giai tiều tụy nhếch nhác, đầu tóc rối bù, mặc đồng phục rằn ri kiểu cũ rách nát, trông giống như một nhóm công nhân nhập cư vừa từ công trường tới.