“Mỗi ngày ăn không no mặc không đủ ấm, chịu đựng vô số ánh mắt khinh thường và chế giễu, còn phải đề phòng mẹ kế độc ác, đứa em trai tàn nhẫn và người phụ nữ đê tiện phản bội tôi truy sát”.
“Chỉ có bản thân tôi mới biết rõ tôi đã sống sót thế nào trong hai năm chạy Đông trốn Tây ở bên ngoài”.
“Mà những người độc ác này không chỉ không bị báo ứng mà ngược lại còn phô trương thông báo tin tức kết hôn, còn muốn thừa kế những gì thuộc về tôi”.
“Anh Diệp, tôi cầu xin anh cho tôi ba ngày, không hai ngày là đủ, nếu chưa gỡ được nút thắt này, tôi nuốt không trôi, ngủ không ngon, có nằm mơ tôi cũng muốn băm vằm đám chó chết này. Anh Diệp, tôi cầu xin anh”.
Tần Phong nước mắt nước mũi tèm lem, đã mất khống chế cảm xúc.
Đừng nhìn ngày thường cậu ta cười hi hi ha ha đùa giỡn mà lầm, cậu ta vẫn luôn giấu một vết thương lòng không thể chạm vào.
Advertisement
Từ sau khi đến trại huấn luyện, cậu ta chưa từng nhắc đến chuyện này cứ như thật sự đã buông bỏ.
Nhưng chỉ có bản thân cậu ta mới biết mình đã gặp bao nhiêu cơn ác mộng, biết bao lần giật mình tỉnh giấc trong đêm đều là nước mắt giàn giụa, nghiến răng nghiến lợi.
Cũng chỉ có cậu ta mới biết trái tim vẫn luôn bị đâm một nhát là cảm giác thế nào.
“Nếu tôi để cậu quay về, cậu định làm gì?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương bình tĩnh nói.
Tần Phong nghiến răng, ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo: “Tôi sẽ quậy cho chúng không yên thân, dù có chết ông đây cũng phải kéo đám người kia chết cùng…”
“Cái rắm ấy chứ!”
Đúng lúc này Diệp Vĩnh Khang bỗng nghiêm giọng nói: “Bị người phụ nữ mình yêu phản bội, cấu kết với em trai ruột của mình hãm hại, bị cướp đi hết mọi thứ mà bây giờ cậu lại còn muốn nộp mạng của mình vào đó à?”
“Cậu là ai? Giờ cậu là nhóm học viên đầu tiên của Thiên Diệt, là người xuất sắc trong trại huấn luyện, mạng của đám rác rưởi đó có thể so được với cậu sao?”
Tần Phong bị Diệp Vĩnh Khang quở trách đến mức ngơ ngác: “Nhưng… Nhưng tôi không nuốt trôi cơn tức này…”
“Vậy thì phải nộp mạng sống của mình vào đó sao?”
Diệp Vĩnh Khang nghiêm trọng nói: “Trước tiên cứ đứng lên nói chuyện đã, phải luôn nhớ, người của Thiên Diệt có thể chết nhưng tuyệt đối không thể quỳ”.
Nói rồi Diệp Vĩnh Khang cầm điện thoại cố định trên bàn: “Bảo tất cả học viên trong top năm mươi lúc nãy lập tức tập hợp ở sân tập, liên hệ với sân bay, bao trọn một chiếc máy bay đến Hoài Nam”.
“Anh Diệp, anh muốn…”
Tần Phong run lẩy bẩy đứng dậy, ngờ vực nói.
“Tần Phong, cậu phải nhớ cho tôi, Thiên Diệt là một tập thể, việc của mỗi một anh em trong Thiên Diệt đều là việc của mọi người”.
“Lần này chúng ta đến đó không chỉ muốn giúp cậu lấy lại những gì nên thuộc về cậu mà còn phải khiến đám người lúc trước hại cậu trả giá”.
“Anh Diệp, tôi…”
Hai mắt Tần Phong đỏ hoe, nghẹn ngào không biết nên diễn đạt thế nào.
“Nhớ đấy, chúng ta là anh em!”
Diệp Vĩnh Khang bước đến vỗ mạnh vào vai Tần Phong.
Nước mắt Tần Phong chảy không ngừng, mặc dù cậu ta không nói được lời nào nhưng lúc này đã hạ quyết tâm, mạng sống này của mình mãi mãi thuộc về Thiên Diệt, cũng thuộc về anh Diệp.
Sân tập.
Tất cả học viên trong top năm mươi đứng thẳng tắp, sau lưng mỗi người đều mang theo từng cây giáo, trên người toát ra sát khí chết người cực mạnh.
“Đã tập hợp đủ rồi chứ?”
Diệp Vĩnh Khang đứng trước đội hình, nhìn mọi người lạnh nhạt nói: “Hôm nay có một nhiệm vụ cần mọi người thực hiện”.
Mọi người vừa nghe có nhiệm vụ, sắc mặt ai nấy cũng trở nên phấn khích, trong mắt chứa đầy ánh sao, thầm nghĩ đã huấn luyện lâu như vậy rồi cuối cùng cũng có nhiệm vụ.
“Nhưng nhiệm vụ này khá đặc biệt, mọi người có tự tin sẽ hoàn thành không?”
Diệp Vĩnh Khang nói.
“Có!”
Năm mươi người đồng thanh đáp.
Mê Long với tính cách ngay thẳng càng kích động nói: “Anh Diệp, chỉ cần anh ra lệnh, dù xông pha vào núi đao biển lửa, tan xương nát thịt, chúng tôi cũng không nhíu mày, trừ khi tất cả chúng tôi đều chết, nếu không chỉ cần còn một hơi thở cũng sẽ cố gắng nghĩ cách để hoàn thành nhiệm vụ”.
Trải qua khoảng thời gian huấn luyện này, lúc này gen chiến đấu đã xâm nhập vào trong cơ thể của từng người họ.
Họ huấn luyện lâu như vậy gần như mỗi ngày đều trông chờ được chiến đấu.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Tốt lắm, vậy tôi bắt đầu công bố nhiệm vụ mọi người cần phải hoàn thành hôm nay”.
Soạt!
Năm mươi người đồng loạt đứng thẳng người, ánh mắt tràn đầy phấn khích và đợi mong.
“Nhiệm vụ hôm nay của mọi người là…”
Diệp Vĩnh Khang cố ý úp úp mở mở.