Mặc dù Tiểu Mã thiếu đòn thật nhưng sa thải hắn vào thời điểm này thì khó khăn mà công ty phải đối mặt rất lớn.
Những thiệt hại trực tiếp và gián tiếp càng khó dự tính hơn.
“Ồ? Thoải mái thế luôn à?”
Tiểu Mã cũng cảm thấy hơi bất ngờ, vốn dĩ hắn nghĩ dựa vào địa vị của mình ở công ty, Hạ Huyền Trúc tuyệt đối sẽ không để hắn đi dễ dàng.
Advertisement
Nhưng như thế này vừa đúng ý hắn, như Hạ Huyền Trúc vừa nói, hôm trước sau khi gặp Kiều Tử Huyên, hắn vẫn luôn nghĩ làm thế nào để rời khỏi công ty giải trí Huyền Trúc mà không vi phạm hợp đồng.
Nhưng không ngờ Hạ Huyền Trúc lại thoải mái như thế.
“Được nếu công ty đã muốn đuổi tôi thì tôi cũng đành vui vẻ đồng ý”.
“Mặc dù công ty có chút ơn nghĩa với tôi nhưng tôi cũng đã cống hiến không ít cho công ty”.
“Trước khi đi, tôi vẫn muốn góp ý vài điều xác đáng, công ty muốn lớn mạnh hơn thì phải tăng thu nhập cho nghệ sĩ, đừng có mà keo kiệt, quay một bộ phim chỉ được mấy trăm nghìn tệ, làm thế quả thật là…”
“Câm miệng, lập tức cút đi cho tôi”.
Không để đối phương nói hết câu, Hạ Huyền Trúc đập bàn tức giận quát: “Giờ cậu đã không phải là nhân viên của công ty nên không có tư cách lên tiếng ở đây, cút ngay cho tôi”.
Tiểu Mã sửng sốt, sau đó hừ một tiếng, đứng lên đạp mạnh vào ghế đổ xuống đất, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
Hơn nữa hắn vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, có gì giỏi chứ, công ty ngu ngốc, lãnh đạo ngu ngốc, một đám ngốc nghếch, ông đây không thèm…”
Xoẹt!
Rầm!
Ngay lúc này một bóng người bỗng xoẹt qua, đạp mạnh vào mông Tiểu Mã từ phía sau, Tiểu Mã ngã sõng soài xuống đất.
“Cậu vừa mắng ai đấy?”
Diệp Vĩnh Khang nhíu mày lạnh lùng nói.
Tiểu Mã tung hoành như thế nào là việc của công ty, vợ biết xử lý thế nào, anh không quản chuyện này.
Nhưng hắn lại dám mở miệng mắng vợ anh là đồ ngốc thì là một chuyện khác.
“Đệch, mẹ kiếp, mày dám đánh tao…”
Bụp bụp bụp...
Tiểu Mã vừa mắng một câu, Diệp Vĩnh Khang bước đến đá một loạt cú vào người hắn: “Tôi hỏi cậu vừa mắng ai”.
“Tôi… tôi chẳng mắng ai cả, tôi đang nói bản thân…”
Tiểu Mã đau đến nghiến răng, vội vàng lớn tiếng nói: “Tôi tự mắng mình, đừng đánh nữa”.
“Vĩnh Khang!”
Hạ Huyền Trúc vội lên tiếng ngăn lại, Diệp Vĩnh Khang tức giận dừng lại: “Dựng ghế lên, đây là tài sản của công ty”.
“Vâng vâng…”
Lúc này Tiểu Mã đâu còn dám không nghe theo, dù hắn có lớn cỡ nào cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn khi đối mặt với sự hung hăng của Diệp Vĩnh Khang.
Tiểu Mã run rẩy dựng ghế lên, thấy Diệp Vĩnh Khang không có ý đánh hắn nữa mới vội vàng tháo chạy ra ngoài.
Sau khi chạy ra ngoài, hắn vẫn không quên lớn tiếng để lại một câu: “Các người đợi đấy cho tôi”.
Sau khi rời khỏi đó, Tiểu Mã cảm thấy mình sắp tức đến bùng nổ.