Nghe xong những lời của đạo diễn râu ria, Diệp Vĩnh Khang không khỏi nhíu mày.
Một mặt anh cảm thấy tức giận vì hành động của Tiểu Mã, mặt khác anh không thể hiểu nổi vì sao Tiểu Mã lại trở nên như vậy.
Trong ấn tượng của Diệp Vĩnh Khang, Tiểu Mã luôn là một cậu thanh niên nông thôn trung thực nhưng hơi bướng bỉnh.
Advertisement
Buổi tối Hạ Huyền Trúc vừa tan làm về nhà, anh định nói cho cô nghe về chuyện của Tiểu Mã, nhưng đột nhiên phát hiện sắc mặt của Hạ Huyền Trúc không tốt lắm.
“Vợ, em sao thế, sao sắc mặt khó coi vậy, chỗ nào khó chịu à?”
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng trở nên căng thẳng.
“Không sao, em hơi mệt chút thôi”.
Hạ Huyền Trúc cởi giày cao gót ra, đi tới ghế sofa ngồi xuống, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Gặp chuyện gì à?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng rót một cốc nước nóng đưa tới, nhẹ nhàng hỏi.
Người mà Diệp Vĩnh Khang hiểu rõ nhất trên đời này ngoại trừ bản thân, e là chỉ có mình Hạ Huyền Trúc nữa thôi.
Bởi vì khi thật sự hiểu rõ một người, mới có thể bảo vệ người ấy thật tốt.
Từ nét mặt của Hạ Huyền Trúc, không khó để nhận ra rằng hôm nay cô hẳn đã gặp phải chuyện rắc rối nào đó.
“Anh có biết dự án phát triển cổ trấn khu Đông Thành không?”
Hạ Huyền Trúc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu: “Nghe nói dự án này khá thần bí, hình như là đang xây dựng một cổ trấn lớn. Sao đột nhiên em lại nhắc đến chuyện này?”
Dự án cổ trấn Đông Thành cũng là một dự án lừng lẫy của Giang Bắc
Nơi đây từng là một cổ trấn đổ nát, nhưng cách đây vài tháng, đột nhiên được khởi công xây dựng lại, nói rằng sẽ dựa trên cơ sở ban đầu để xây dựng một cổ trấn lớn hơn và mới hơn.
Nhiều người mang theo tâm trạng coi dự án này như một trò đùa, cho rằng trong thời đại đâu đâu cũng thấy cổ trấn, đầu tư nhiều tiền như vậy vào đây, kết quả nhất định sẽ không được gì.
Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến những chuyện này, chỉ là vô tình nghe thấy Trần Tiểu Túy nhắc tới vài câu.
“Cổ trấn đó hôm nay đã chính thức hoàn thành, hơn nữa bản chất của nó không phải để phát triển du lịch mà là một cơ sở điện ảnh và truyền hình quy mô lớn”.
Hạ Huyền Trúc nói.
“Hả? Cơ sở điện ảnh và truyền hình? Vậy thì sao trước đây lại gắn cái mác là phát triển cổ trấn chứ? Hơn nữa cơ sở quay phim thì cứ nói là cơ sở quay phim, việc gì phải thần bí như vậy?”
Diệp Vĩnh Khang không hiểu hỏi.
Hạ Huyền Trúc khẽ lắc đầu: “Cái này anh không thể hiểu được đâu. Bởi vì đặc thù của ngành điện ảnh và truyền hình, vì vậy trong ngành này có một quy tắc bất thành văn”.
“Một thành phố, chỉ cho phép nhiều nhất một cơ sở điện ảnh và truyền hình cùng với một công ty phim ảnh tồn tại thôi”.