Vậy mà lại bị một sợi dây xích làm cho nứt vỡ, sức mạnh này không thể đo lường được.
“Mao Nhất Trụ, cậu đưa hai người họ lui về khoảng cách an toàn đi!”
Đây là lần đầu tiên Diệp Vĩnh Khang cảm nhận được mối nguy hiểm từ sau khi trở về nước.
Advertisement
Sức mạnh của con quái vật ngay cả lựu đạn nổ cũng không bị thương này thật đáng kinh ngạc, vượt xa ngoài dự liệu của Diệp Vĩnh Khang.
Mao Nhất Trụ nhanh chóng kéo Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy lui sang một bên.
Cả ba đều rất căng thẳng, đặc biệt là Trần Tiểu Túy, khi nhìn thấy cánh tay đầy máu của Diệp Vĩnh Khang, cô ấy lo lắng đến mức lấy tay che miệng.
Nhưng cô ấy không hề phát ra chút âm thanh nào, bởi vì cô ấy biết lúc này Diệp Vĩnh Khang cần tập trung cao độ, tất cả những gì cô ấy có thể làm là kiềm chế cảm xúc và yên lặng để Diệp Vĩnh Khang toàn tâm toàn ý cho trận chiến.
Gừ!
Con quái vật gầm lên, hai cánh tay đưa lên, hai sợi xích to dày đan vào nhau vung về phía Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang không dám chống đỡ, chỉ có thể triển khai thân hình để đọ sức.
Sau khi né đòn tấn công của con quái vật hơn chục lần, cuối cùng Diệp Vĩnh Khang cũng bắt được điểm sơ hở của nó, trước khi hai sợi xích sắt kịp phát huy sức mạnh, bóng dáng của anh chớp nhoáng, giữa không trung đột nhiên khuỵu gối, hung hăng đập đầu gối vào đầu con quái vật!
Bụp!
Đầu gối của Diệp Vĩnh Khang đập vào trán con quái vật như một quả đại bác.
Bùm!
Một âm thanh lớn vang lên!
Nhưng khiến Diệp Vĩnh Khang không ngờ được đó là, ngay khi đầu gối của anh vừa chạm vào trán con quái vật, anh đột nhiên cảm nhận được nguồn lực chấn động mạnh mẽ, toàn thân bị lực chấn động này làm cho bắn về phía sau.
Mà đầu của con quái vật hoàn toàn không bị đập tan thành từng mảnh như mong đợi, thậm chí đến một dấu vết cũng không để lại!
Diệp Vĩnh Khang xoay người giữa không trung để điều chỉnh trọng tâm, sau khi tiếp đất loạng choạng lùi về sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được.
Grừ!
Con quái vật bị đập vào trán, rõ ràng đã bị kích động, há cái miệng đầy máu của mình, gân cổ lên gầm một tiếng như dã thú, hai con mắt lồi ra đầy rẫy tơ máu như những con giun đất, trông thật là kinh tởm!
Trên trán Diệp Vĩnh Khang đổ đầy một tầng mồ hôi lạnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, hai cổ tay khẽ run lên.
Đây là lần đầu tiên anh gặp một kẻ thù mạnh thật sự như vậy kể từ khi về nước!
Anh hiểu rất rõ tính sát thương của chiêu thức vừa rồi khi dùng toàn lực, cho dù trước mặt là một chiếc xe bọc thép thì cũng sẽ bị đập thủng một lỗ lớn.
Tuy nhiên con quái vật này lại không có chút tổn thất gì, thể lực như vậy vượt xa tưởng tượng của Diệp Vĩnh Khang!
Soạt!
Lúc này con quái vật tiếp tục vung dây xích về phía Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang không dám đỡ, chỉ có thể nhanh chóng di chuyển cơ thể.
Sau vài hiệp, Diệp Vĩnh Khang rất nhanh đã phát hiện ra điểm yếu của con quái vật.
Mặc dù có sức mạnh vô song và sức chiến đấu khôn lường, nhưng nó chỉ có một phương thức tấn công duy nhất, đó chính là dùng bốn sợi xích được trói chặt chân tay bằng bốn tảng đá.