“Đây là những trang bị để lên núi ngày mai, chỉ cần có những thứ này trong tay thì chuyến đi này của chúng ta sẽ bình an vô sự”.
Mao Nhất Trụ vỗ đùi, tự tin chỉ vào cái bọc vải màu xanh.
“Cái này là gì vậy?”
Trương Tịnh khẽ nhíu mày, sau đó cẩn thận mở cái bọc ra.
Advertisement
Lúc mọi người nhìn thấy thứ bên trong, bao gồm cả Diệp Vĩnh Khang, ba người đồng thời trợn tròn mắt!
Trong bọc vải màu xanh đó không phải là đèn pin và các công cụ dã ngoại khác như trong tưởng tượng, mà là những thứ bát nháo như bùa màu vàng, kiếm Đào Mộc, ngọc Phật, thánh giá, chu sa.
“Anh chuẩn bị những thứ này làm gì?”
Trương Tịnh ngạc nhiên há mồm trợn mắt.
Mao Nhất Trụ đáp: “Những thứ này đều là trang bị, em nhìn kỹ đi, bùa màu vàng và kiếm Đào Mộc đại diện cho đạo gia, hạt châu Phật đại diện cho nhà Phật, thánh giá là Giêsu”.
“Ba cái này gom lại, đến lúc đó những tai họa trên núi Lan Đình, dù anh ta có lai lịch thế nào, ác quỷ hay ma cà rồng nhìn thấy chúng ta chắc chắn sẽ tè trong quần”.
“Tịnh Tịnh, em nói xem anh có cẩn thận không? Đây có tính là ưu điểm không? Hay là em cho anh mấy điểm đi”.
Mao Nhất Trụ vô cùng tự tin cười nói với Trương Tịnh.
Trương Tịnh cạn lời nhìn đối phương, một lúc lâu sau mới nói: “Anh vui là được”.
Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy ở bên cạnh nhịn cười đến nội thương.
Ba người hẹn sáu giờ ba mươi sáng mai gặp nhau dưới cây dương liễu ở núi Lan Đình.
Vì phải dậy sớm nên không chơi đến quá muộn, chỉ bàn đơn giản vài chuyện rồi ai nấy tự về nhà mình.
Vốn dĩ Diệp Vĩnh Khang rất tự nhiên muốn đưa Trần Tiểu Túy về khách sạn với mình, nhưng đến dưới khách sạn, Trần Tiểu Túy lại không chịu đi lên với Diệp Vĩnh Khang, nói mình phải về nhà.
“Em sao thế? Anh chọc em giận cái gì à?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy hơi khó hiểu, Trần Tiểu Túy có vẻ hơi khác thường.
“Không, em muốn về nhà, anh vào khách sạn đi”.
Trần Tiểu Túy đặt tay lên vô lăng, không nhìn Diệp Vĩnh Khang nói.
Diệp Vĩnh Khang càng cảm thấy khó hiểu, không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
“Xuống xe!”
Trong lúc bất lực, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành dùng đến đại chiêu, đanh mặt cao giọng nói.
“Không, em phải về nhà…”
“Anh bảo em xuống xe”.
Diệp Vĩnh Khang lại cao giọng nói, sau đó đẩy cửa xe ra kéo Trần Tiểu Túy xuống xe, rồi kéo đối phương đi vào khách sạn.
“Anh làm gì…”
“Im lặng!”
Diệp Vĩnh Khang không cho đối phương cơ hội lên tiếng.
“Đứng lại, buông tay!”
Bảo vệ trước cửa khách sạn vừa thấy cô hai nhà họ Trần bị người ta cưỡng ép kéo đi, thần kinh lập tức căng chặt, rút gậy cao su lao đến.