“Anh còn gọi lung tung nữa tôi sẽ đuổi anh đi ngay lập tức!”
Trương Tịnh có vẻ đau đầu với người này, đập bàn tức giận quát.
“Ấy ấy đừng mà! Anh phấn khích quá thôi, lần sau nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ không gọi em như vậy nữa, được không bà xã Tịnh Tịnh?”
Người thanh niên gãi đầu cười nói.
Advertisement
“Anh…”
Lúc Trương Tịnh chuẩn bị nổi điên lên thì đột nhiên Diệp Vĩnh Khang đứng bật dậy, nói lớn: “Chết tiệt! Thì ra là cậu!”
Người thanh niên sững sờ, quay đầu lại nhìn, vừa thấy Diệp Vĩnh Khang, cậu ta cũng kinh ngạc nói: “Trời ơi! Anh Diệp, sao anh lại ở đây?”
“Cậu đấy, tôi còn muốn hỏi cậu sao lại ở đây?”
Diệp Vĩnh Khang cười đáp.
Người thanh niên chỉ vào Trương Tịnh cười nói: “Vợ tôi đang ở đây, cô ấy ở đâu tôi ở đó!”
“Mao Nhất Trụ, anh còn dám gọi lung tung tôi sẽ xé miệng anh!”
Trương Tịnh trừng mắt nhìn đối phương, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang, nghi hoặc hỏi: “Hai người quen nhau sao?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười gật đầu, nhìn đối phương nói: “Không chỉ quen biết mà còn là bạn chí cốt cùng trải qua sinh tử”.
“Ha ha ha, đúng, đúng, bạn chí cốt, anh Diệp, bây giờ Phi Yến thế nào rồi? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Đối phương cũng cười nói.
Người này không phải ai khác mà chính là Mao Nhất Trụ, người mà Diệp Vĩnh Khang từng gặp lúc lên núi ở Tây Hải bắt trăn mào gà để cứu Hạ Huyền Trúc bị trúng độc.
Mặc dù kể từ đó hai người không liên lạc lại, nhưng Diệp Vĩnh khang vẫn rất ấn tượng về người thanh niên cao lớn sạch sẽ, vui vẻ hoạt bát này, hơn nữa luôn nảy ra những ý tưởng kỳ quái vào những thời khắc quan trọng.
Cho nên vừa rồi khi nghe Trương Tịnh nói rằng tên này chẳng những không biết võ, mà còn rất nhát gan, nhưng mỗi khi gặp nạn, cậu ta đều có thể thoát thân, Diệp Vĩnh Khang lập tức nghĩ đến Mao Nhất Trụ.
Không ngờ người Trương Tịnh nói đến đúng là anh chàng này.
Diệp Vĩnh Khang kể lại ngắn gọn chuyện săn giết trăn mào gà cho hai cô gái nghe, bọn họ nghe xong cũng vô cùng kinh ngạc.
“Không ngờ hai người từng trải qua chuyện này, vậy xem ra lần này tìm đúng người rồi”.
Trần Tiểu Túy bật cười gật đầu: “Đừng đứng nữa, ngồi xuống gọi đồ trước đã”.
“Nào, lấy cho tôi một ly cocktail giống vợ tôi”.
Mao Nhất Trụ không hề khách sáo, ngồi xuống bên cạnh Trương Tịnh. Trương Tịnh khẽ nhíu mày, nhích người sang một bên nhưng cũng không đẩy Mao Nhất Trụ ra.
Mao Nhất Trụ tình tình lanh lợi, hoạt bát, cậu ta ngồi xuống liền nói chuyện không ngừng, cộng thêm biểu cảm phong phú, ngôn ngữ cơ thể linh hoạt của anh chàng khiến ai cũng cảm thấy thích thú.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, anh có ý kiến gì về việc ngày mai chúng ta lên núi không?”
Trương Tịnh quay lại chủ đề chính.
“Yên tâm đi, chuyện này anh đã tính toán từ lâu rồi, nhất định sẽ không làm vợ mất mặt”.
Mao Nhất Trụ vừa nói vừa cởi chiếc ba lô màu đen trên lưng, rồi lấy ra một cái bọc được gói bằng vải xanh và đặt nó lên bàn.