“Bọn tôi nói chuyện rất đơn giản, cũng khá thẳng thắn, chẳng hạn như nếu tôi là anh thì chắc chắn sẽ không kiềm chế cảm xúc của mình, lúc nãy đã bước đến tát cho đối phương một bạt tai rồi”.
“Anh…”
Triệu Hưng Minh tức đến mức sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Advertisement
Hắn đã thuần thục những thứ như đùa giỡn tâm tư, vòng vo tam quốc, âm thầm ẩn ý, lời nói sắc bén.
Nhưng bây giờ đột nhiên lại cảm thấy không biết nên đáp lời thế nào khi đối mặt với cách biểu đạt vừa tầm thường vừa trực tiếp như vậy.
“Được rồi, hôm nay là lễ mừng thọ của bà nội, bà nội mới là nhân vật chính, ở đây cãi qua cãi lại lảm nhảm mãi mới là bất lịch sự đấy”.
Diệp Vĩnh Khang không cho đối phương thời gian phản ứng đã đứng lên rót đầy một ly rượu, cười nói với lão phu nhân nhà họ Trần: “Nào, mọi người cùng nâng ly chúc mừng cho bà nội thân mến của chúng ta phúc như Đông Hải, thọ hơn Nam Sơn”.
Thấy mọi người không có ý bưng ly lên, Trần Tiểu Túy giơ một ly rượu rồi đứng dậy cười nói với mọi người: “Sao vậy, lẽ nào các vị nghĩ bà nội không xứng được chúc mấy chữ phúc như Đông Hải, thọ hơn Nam Sơn sao?”
Mọi người sửng sốt, mặc dù cực kỳ không muốn nhưng vẫn nâng ly rượu lên.
“Chúc bà nội luôn vui vẻ, khỏe mạnh, ngày càng trẻ đẹp, cạn ly”.
Diệp Vĩnh Khang lớn giọng nói, sau đó ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Mặc dù những người khác không muốn lắm nhưng không ai muốn bị chụp cho cái nồi không muốn chúc phúc bà cụ nên phải cắn răng uống cạn ly rượu.
Diệp Vĩnh Khang lại thắng ván tiếp theo.
Đối phó với đám người tự cho là giỏi nhưng thật ra lại nực cười đến cực độ, Diệp Vĩnh Khang hạ gục họ đúng là không cần tốn nhiều tâm tư.
Một người có thể thống lĩnh vững vàng cả một đội quân hàng nghìn người sao có thể không kiểm soát được một bữa ăn?
Trần Sương sa sầm mặt mày.
Nếu ý nghĩ có thể giết người thì lúc này Trần Tiểu Túy và Diệp Vĩnh Khang đã luân hồi ở mười tám tầng địa ngục vô số lần rồi.
Tình thế này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta, kế hoạch ban đầu của cô ta là muốn nhờ bữa tiệc mừng thọ này hung hăng giẫm đạp con đàn bà Trần Tiểu Túy từ nhỏ đến lớn luôn nổi trội hơn cô ta dưới chân.
Khiến cả bữa tiệc trở thành trận đối đầu với người này.
Thật ra sở dĩ Trần Sương hận Trần Tiểu Túy như thế không phải là vì Trần Tiểu Túy từng làm gì nhẫn tâm với cô ta.
Ngược lại từ nhỏ đến lớn Trần Tiểu Túy chưa từng chủ động chọc vào cô ta.
Nhưng Trần Tiểu Túy quá giỏi, giỏi đến mức cho dù Trần Sương cố gắng thế nào cũng bị Trần Tiểu Túy chèn ép ở khắp nơi.
Việc học, nghệ thuật, tài hoa, thể thao, các cuộc thi, chỉ cần có Trần Tiểu Túy tham gia thì Trần Sương chắc chắn sẽ trở thành nhân vật phụ.
Hạt giống đố kỵ dần nảy mầm và sinh trưởng trong lòng cô ta, thế nên cô ta bắt đầu âm thầm đối địch với Trần Tiểu Túy.
Nhưng Trần Tiểu Túy cũng không phải là người dễ đối phó, Trần Sương dần nhận ra dù dùng thủ đoạn ác độc thế nào, cô ta vẫn không phải là đối thủ của Trần Tiểu Túy.
Cuối cùng ông trời có mắt cũng để Trần Sương bắt lấy cơ hội vào khoảnh khắc Trần Tiểu Túy hủy bỏ hôn ước, từ đó cô ta thay đổi được kết cục thất bại trước giờ của mình, chiếm thế chủ động.