Sắc mặt Triệu Hưng Minh khẽ thay đổi, nhưng vẫn nở nụ cười trên môi: “Ha ha, đúng thế, là do tôi nhớ nhầm”.
“Xin tự giới thiệu tôi là Triệu Hưng Minh, hiện tại là CEO của tập đoàn tài chính Đông Thắng, Triệu Quốc Sơn - chủ tịch tập đoàn tài chính là bố tôi, không biết anh Diệp đang làm nghề gì, chức vụ nào?”
Triệu Hưng Minh rất lịch sự mỉm cười hỏi, mấy lời này không ẩn chứa ý chế giễu như lời Trần Tiểu Túy nói lúc nãy, mà rất thẳng thắn gây công kích với Diệp Vĩnh Khang.
Advertisement
Vừa nãy ở bên ngoài hắn đã nghe Trần Sương giới thiệu sơ qua về tình trạng của Diệp Vĩnh Khang, bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào phòng VIP mặc dù bề ngoài hắn có vẻ như chưa từng nhìn về phía bên này.
Nhưng đôi mắt hắn lại không biết đã liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang bao nhiêu lần. Từ cách ăn mặc rẻ tiền và cử chỉ thô bạo của tên dân chợ nghèo này.
Triệu Hưng Minh đã xác định người này không phải là cao nhân có khả năng cao thâm gì, chỉ là một nhà quê tầng lớp thấp kém nhất mà thôi.
Triệu Hưng Minh cũng đã đưa ra một lời giải thích vô cùng hợp lý cho mình về việc tại sao Trần Tiểu Túy lại thích tên nhà quê này.
Bên đó là mọi thứ đều do Trần Tiểu Túy cố ý, cố ý tìm một tên nông dân nhà quê từ khu chợ để khiến mình kinh tởm.
Nếu đã như thế thì hắn dứt khoát tương kế tựu kế, không thể làm gì được Trần Tiểu Túy, lẽ nào mình cũng không thể đối phó với một tên nhà quê sao?
Đợi đến khi khiến tên này lộ nguyên hình, để xem Trần Tiểu Túy giải thích thế nào.
Những người khác cũng đang mong chờ tên nhà quê này sẽ nói khoác như thế nào.
“Ha ha ha!”
Thế nhưng đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang bỗng bật cười thành tiếng.
Hành động này của anh khiến Triệu Hưng Minh cảm thấy bất ngờ, khẽ nhíu mày nói: “Tại sao anh Diệp lại cười, tôi nói câu nào sai sao?”
“Không có, anh nói đều đúng cả”.
Diệp Vĩnh Khang ngậm điếu thuốc, bắt chéo hai chân, thậm chí không thèm đứng lên.
Mặc dù anh ngẩng đầu nói chuyện với hắn nhưng khí thế không hề thua kém, ngược lại càng giống chủ nhân đang ngồi dạy dỗ người làm hơn.
“Chỉ là tôi cảm thấy phần giới thiệu của anh khá thú vị, lần đầu tiên tôi nghe có người tự giới thiệu bản thân lại tiện thể giới thiệu luôn cả bố của mình”.
“Nếu cậu Triệu đã có thói quen này thì tôi vẫn còn chút thời gian, không ngại nghe anh tiếp tục giới thiệu mười tám đời tổ tiên cùng một lúc bắt đầu từ bố của anh”.
Diệp Vĩnh Khang nói, trong mắt và khóe môi tràn đầy vẻ chế giễu không hề che giấu.
Đối phó với những người giả quân tử trong ngoài không đồng nhất như vậy, Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nói vòng vo, cứ nói thẳng mặt với đối phương.
Triệu Hưng Minh nghe anh nói thế cũng giật khóe môi, chỉ ước gì có thể tát một bạt tai vào mặt anh.
Nhưng hắn vẫn kiềm chế, trầm giọng nói: “Lẽ nào anh Diệp không nghĩ cách biểu đạt của anh rất không lịch sự sao?”
“Xin lỗi nhé, tôi quen rồi”.
Diệp Vĩnh Khang không bị nghẹn họng bởi mấy lời này, anh vừa lấy tăm xỉa răng vừa nói: “Đồ nhà quê như tôi không học được phong cách vòng vo tam quốc của những người giỏi giang như các anh”.