Nhìn thấy mọi người chuẩn bị xong xuôi, Viễn Minh nắm lấy tay tôi và nói nhỏ "Đừng cách em quá xa."
Cánh cửa lại một lần nữa được mở ra.
Giống như lời mà Viễn Minh miêu tả trước đó, bên trong là một đại sảnh lớn rực rỡ ánh đèn chùm pha lê, một bàn tiệc lớn đầy ắp thức ăn và những chiếc giường nhung đỏ hình tròn bố trí khắp căn phòng được bao phủ một tấm rèm trong suốt.
Không chỉ đơn giản là một bữa tiệc khiêu vũ, các ác ma sau khi nhảy múa say sưa theo điệu nhạc, liền thuận tiện ngã vào giường nhung mềm mại và bắt đầu phóng túng sa đọa.
"..." đặc sản của lâu đài này thật đặc sắc.
Nhóm người chơi không nhịn được quay đầu nhìn cảnh tượng đằng sau màn che, ác ma xinh đẹp và quyến rũ cởi bỏ lớp trang phục, để lộ đôi cánh dơi và chiếc đuôi trái tim linh hoạt.
Viễn Minh nắm tay tôi dẫn đầu len lỏi qua từng khu giường tròn, vẻ mặt cực kỳ đề phòng và cẩn trọng.
"Ôi trời, một ác ma dễ thương~" một cô nàng ác ma với bộ ngực đẫy đà tiếp cận một người chơi trong nhóm "Cưng có muốn nhảy một bài với tôi không?"
Nam người chơi giật thót người khi bị mời gọi, gương mặt đỏ bừng lên, không biết vì xấu hổ hay sợ hãi.
"Tôi... tôi..."
"Không được." Viễn Minh tiến lại khi thấy đồng đội bị nữ ác ma tiếp cận "Đây là bạn đồng hành của tôi, hãy chọn một bạn nhảy khác."
Viễn Minh ra dấu hiệu kêu mọi người đi trước, bản thân ở lại đối phó với nữ ác ma.
"Thật là một đứa trẻ thô lỗ." nữ ác ma không hài lòng trước sự can thiệp của Viễn Minh, đôi mắt đỏ tươi lóe lên sự ác ý "Cưng muốn đùa giỡn với chị đây sao?"
"Rất tiếc, nếu điều đó khiến cô cảm thấy khó chịu. Tôi sẽ nhảy với cô một bài để chuộc lỗi." Viễn Minh đáp lại, dường như nhận ra sức mạnh đáng sợ của nữ ác ma.
"Chà, tốt thôi. Chị là ác ma dễ tính." nữ ác ma nở nụ cười, bàn tay thon dài hướng về phía Viễn Minh.
Tôi nhìn nhóm người đang tiếp tục đi tới cánh cửa tiếp theo, rất nhiều người bị mời lại khiêu vũ, khi kẻ đầu tiên từ chối lời mời, họ bị ác ma đâm xuyên cơ thể và lôi đi.
Những người còn lại sợ hãi vô cùng, các lời mời tiếp theo đều không dám từ chối.
Nhóm đến được cánh cửa không tới mười người, tôi thờ ơ nhìn bóng dáng của họ khuất dạng sau cánh cửa đó.
Tôi không nghe theo hiệu lệnh của Viễn Minh, chỉ đứng ở đây đợi cậu ta khiêu vũ xong.
Nguy hiểm thì nguy hiểm, nhưng ở bên cạnh nhân vật chính sẽ an toàn hơn.
Thông thường những người được nhân vật chính thế chỗ trong tình huống nguy cấp đều chỉ an toàn một khoảng thời gian ngắn, khi bỏ rơi nhân vật chính tới thử thách tiếp theo thì chắc chắn sẽ chết không kịp ngáp.
Tôi quan sát Viễn Minh đang cùng nữ ác ma khiêu vũ, khi điệu nhạc kết thúc, nữ ác ma nở nụ cười và nói điều gì đó, tôi ở đằng xa nên không thể nghe thấy được.
Nhưng sắc mặt của Viễn Minh có vẻ xấu đi, bộ dạng tránh né sự tiếp cận của nữ ác ma.
Động tác của nữ ác ma kia lại cực kỳ dứt khoát và mạnh mẽ, cô ta nắm lấy cổ tay của Viễn Minh và kéo cậu tới một chiếc giường gần đó.
"!!!"
Trời ơi! Khiêu vũ xong bắt lên giường làʍ ŧìиɦ, Viễn Minh sẽ không sao chứ?
Lỡ như cậu ta hoàn toàn sa đọa và vĩnh viễn ở lại cung điện này?
Lúc đó tôi cũng sẽ tiêu đời!
Nghĩ tới viễn cảnh kinh hoàng đó, tôi vội vàng chạy tới chiếc giường tròn đó.
"Này này! Cô không được làm như!" tôi la lên, đẩy mạnh nữ ác ma đang nằm trên người của Viễn Minh.
"Lại cái gì nữa đây? Một tên phá đám khác?" nữ ác ma nhíu mày khó chịu.
Tôi miệng nhanh hơn não đáp.
"Cậu ta đã khiêu vũ cùng cô, và nhiêu đó là đủ! Câu ta là người của tôi!"
Vẻ mặt của nữ ác ma thoáng kinh ngạc, sau đó lại nở nụ cười tủm tỉm "Là tôi thất lễ rồi, đúng là có những ác ma thích độc chiếm nô ɭệ của mình. Rất xin lỗi, bản tính Succubus của tôi có chút phóng đãng và tự do, tôi thích ngủ cùng nhiều người khác nhau làm niềm vui nên nghĩ ác ma nào cũng thích kiểu đó. Xem ra không phải nhỉ."
Tôi không hiểu tại sao mạch suy nghĩ của nữ ác ma lại kỳ lạ như vậy, nhưng hiện tại tốt nhất cứ hùa theo "Vâng, tôi khá xấu hổ khi công khai sở thích của mình, nên tôi thích những không gian riêng tư hơn."
"Ồ, tình thú đấy. Bên trong lâu đài của ngài Lust có rất nhiều căn phòng riêng tư thú vị, cậu có thể tìm nó thử xem." nữ ác ma vui vẻ gợi ý.
"Vậy sao? Tôi bị lạc tới tiệc khiêu vũ này, lâu đài cứ như một mê cung vậy. Cô có gợi ý nào cụ thể không?" tôi bắt được tin tức quan trọng, thuận tiện hỏi thử nữ ác ma.
"Hưʍ... tôi biết một vài chỗ." nữ ác ma chỉ về phía cánh cửa "Cậu đi tới chỗ đó, sẽ có bốn cánh cửa với bốn hướng khác nhau, cửa ngoài cùng bên trái sẽ đi xuống tầng hầm, chỗ đó tôi chưa đi bao giờ, cửa bên trái tiếp theo là phòng bếp nhỏ, bầy xúc tua bên trong chới khá tốt, nhưng tật xấu quá nhiều, tôi đã bị đâm xuyên bụng mấy lần nên khá thốn, chà, nếu cậu thích đau đớn thì nơi đó cũng không tệ đâu. Cánh cửa bên phải là nhà giam, có rất nhiều loại chủng tộc ở đó, đặc biệt là đám mỹ nhân ngư, nhưng chắc cậu thích độc chiếm nên không hợp sở thích đâu nhỉ? Thử đi cánh cửa ngoài cùng bên phải đi, bên đó có rất nhiều mật thất thú vị."
"Cảm ơn, tôi sẽ ghi nhớ." tôi đổ mồ hôi hột kéo tay Viễn Minh đi.
Cạch.
Thoát khỏi bữa tiệc vũ hội túng dục kia, tôi thoáng thở dài, nhóm người chơi còn lại sợ lành ít dữ nhiều rồi.
"Sau này đừng có tự tìm chỗ chết nữa, em chẳng thể cứu hết tất cả mọi người đâu." tôi trừng mắt nhìn Viễn Minh "Succubus sẽ dụ dỗ người khác quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ rồi rút cạn năng lượng và sức sống, nếu anh không đưa em đi thì em đã chết trong tay ả ta rồi!"
"Xin lỗi... em thật vô dụng." Viễn Minh buồn bã đáp.
"..." thật tình, tôi chẳng thể nào ghét nổi một nhân vật chính tốt bụng và ấm áp như cậu ta.
"Được rồi, hãy tìm lối đi tiếp theo trước đã." tôi thở dài lên tiếng.
Giống như lời của nữ ác ma kia miêu tả, nơi này có bốn cánh cửa giống hệt nhau.
Nên chọn chỗ nào đây?
Cánh có mật thất lỡ như có cạm bẫy thì sao?
"Viễn Minh, em thấy nên đi cánh cửa nào?" tôi hỏi ý kiến của nhân vật chính.