"Tại sao vậy chứ? Tôi có phải thợ săn đâu?"
"Hạng L? Nó là cái gì vậy?"
"Trên tivi nói thứ hạng cao nhất là SSS cơ mà..."
"Tiêu đời thật rồi."
Đa phần những người đi xem phim đều là người thường hoặc thợ săn cấp thấp, vì những thợ săn cao cấp khác đã đi chinh phạt và khiêu chiến những cánh cổng có sẵn.
Dù nhiệm vụ chỉ là bỏ trốn, nhưng lại vô cùng khó khăn.
Tôi nghĩ bản thân có lẽ sẽ chết ở đây, hoặc là nhờ bàn tay vàng từ Nữ thần cứu giúp.
Chứ đừng mơ tưởng tới chuyện hoàn thành một cánh cổng hạng L khi nhân vật chính chỉ đang ở trong giai đoạn newbie.
Mọi người, hãy bình tĩnh lại." Viễn Minh đã đứng ra để ổn định những người chơi còn lại "Hệ thống thông báo rằng chúng ta chỉ cần trốn ra khỏi đây, chứ không phải chinh phạt nó hay gϊếŧ boss. Cho nên vẫn còn cơ hội để sống sót."
Nhìn gương mặt và ngoại hình có vẻ đáng tin cậy của Viễn Minh, bọn họ như nhìn thấy hi vọng rời khỏi cánh cổng.
"Cậu nói phải!"
"Cậu là thợ săn sao?"
"Đúng vậy, vẫn còn cơ hội mà."
Viễn Minh dường như cũng đoán được trong số những người bị mắc kẹt ở đây không phải ai cũng là thợ săn, cho nên cậu ta quyết định đứng ra lãnh đạo.
"Vâng, tôi mới thức tỉnh thành thợ săn cách đây hai tuần, đã chinh phạt một cánh cổng hạng F và một cánh cổng hạng C. Tuy tôi không thể đảm bảo cho tất cả mọi người an toàn, nhưng tôi khiêu chiến đám quái vật để tranh thủ thời gian." Viễn Minh lên tiếng.
Trời ạ... nhân vật chính tự tìm đường chết mới chịu... cũng quá tốt bụng và ngây thơ rồi...
Tôi thở dài, đứng một bên nhìn Viễn Minh an ủi và thuyết phục nhóm người còn lại.
"Ưm, tôi cũng là thợ săn, kỹ năng hơi yếu một chút. Nhưng ít nhất cũng có thể hỗ trợ cho cậu." một cô gái tiến lên "Tên tôi là Kiều My, không biết cậu tên là gì?"
"Viễn Minh. Còn đây là bạn của tôi, Đông Lam." Viễn Minh đáp lại.
Đột ngột bị nêu tên, tôi đành nở nụ cười khách sáo với Kiều My.
Thật tình, muốn làm vật hi sinh cũng đừng có kéo tôi, mạng của tôi không lớn bằng nhân vật chính đâu!
Tổng cộng có khoảng 35 người chơi trong cánh cổng này, và chỉ có 7 người là thợ săn nếu tính cả tôi và Viễn Minh.
Hoàn toàn không khả thi chút nào...
Đám quái vật trong cánh cổng cấp L sẽ mạnh tới cỡ nào chứ?
"Đi thôi." Viễn Minh dẫn đầu mọi người, mở ra cánh cửa duy nhất ngay trước mắt.
Cạch.
Một hành lang ngắn với hai cánh cửa ở hai hướng khác nhau, vậy phải đưa ra lựa chọn đầu tiên rồi.
Viễn Minh dừng lại một nhịp, sau đó tiến về cánh cửa bên phải.
Hiện tại chúng tôi đang thám thính tòa lâu đài, nên chọn hướng nào cũng không vấn đề, chỉ mong đằng sau cánh cửa không quá nguy hiểm.
Viễn Minh hé mở cánh cửa bên phải, cẩn thận quan sát bên trong có gì.
"Đây là phòng trang phục." Viễn Minh thở phào rồi lên tiếng.
Mọi người lần lượt bước vào, phòng trang phục rộng gấp năm lần căn phòng đầu tiên, chứa rất nhiều tủ và sào treo quần áo độc lạ.
Tôi có cảm giác bản thân đang bước vào khu trang phục cosplay vậy.
"Ồ... chúng ta thay đồ để ngụy trang không?" một người đàn ông trung niên bước tới hỏi ý kiến của Viễn Minh.
"Tôi nghĩ không nên." Viễn Minh hơi nhíu mày khi nhìn vào đống quần áo sặc sỡ "Lỡ như nó là một cái bẫy hay gây ra ảnh hưởng cho cơ thể, dù sao nó cũng là đồ vật của ác quỷ."
"Có lý..."
Vừa nghe lời nói của Viễn Minh xong, những người đang chạm sờ lên đống quần áo lập tức buông tay, vẻ mặt sợ hãi như bị dính phải bùa ngải.
Tôi đoán rằng Viễn Minh đã dùng kỹ năng Thẩm định(S) để kiểm tra đống quần áo. Chắc hẳn mấy thứ này có vấn đề.
Viễn Minh khi vừa mới thức tỉnh đã có rất nhiều kỹ năng đặc biệt như Chủ nhân Cánh cổng(L), Thẩm định(S), Kiếm Thần(S),.... chỉ nghĩ tới thôi đã thấy ghen tị.
Không đúng, tôi cũng có kỹ năng siêu xịn xò còn gì?
Ân sủng của Nữ thần hạng LS!
Chà, nghĩ lại thì thì bất kỳ tiểu thuyết hay truyện tranh thì nhân vật chính đều có kỹ năng Thẩm định.
Hưm, tôi cũng có kỹ năng thẩm định này, tuy nó chỉ là Thẩm định thực phẩm(E).
Vậy tôi có phải là nhân vật chính không nhỉ?
Bên trong phòng trang phục lại có một cánh cửa khác, hoàn toàn giống hệt cánh cửa ban đầu. Một người trong nhóm đã được Viễn Minh cử ra để vẽ lại bản đồ, hi vọng anh ta làm tốt vai trò của mình.
Vì tôi cảm thấy nơi này bắt đầu giống một mê cung rồi.
Viễn Minh cố dùng động tác nhẹ nhàng nhất để mở cánh cửa tiếp theo, khi nhìn thấy khung cảnh đằng sau cửa, cậu ta vội vàng khép lại.
"Có chuyện gì sao?" một sinh viên đại học tên Nguyên Sang thấp thỏm hỏi.
"Một đại sảnh lớn đang tổ chức vũ hội, có rất nhiều ác ma ở đó." Viễn Minh thở dài "Chúng ta buộc phải thay đồ thôi."
"Nhưng mà... lỡ như đống quần áo có vấn đề thì sap?" Kiều My lo lắng nhìn về đống quần áo được treo khắp phòng.
"Mọi người hãy lựa một vài bộ rồi cho tôi xem qua, tôi có kỹ năng Cảm nhận nguy hiểm, tuy rằng không được mạnh lắm." Viễn Minh nói dối, xem ra cậu ấy muốn giấu kỹ năng Thẩm định(S) của bản thân.
Không ai muốn thông tin của bản thân bị tiết lộ trước mắt người khác, vì vậy Viễn Minh che dấu cũng là hợp lý.
Tôi tự hỏi cậu ta có thẩm định được kỹ năng Ân sủng của Nữ thần(LS) của tôi hay không.
Mong là nó xuất hiện dưới dạng dấu ????
Nhìn xung quanh phòng trang phục, tôi cầm lấy một chiếc mặt nạ mạ vàng và bộ áo choàng màu đen, sau đó đi về phía Viễn Minh hỏi ý kiến.
"Mấy cái này mặc được không?" tôi hỏi.
"Áo choàng... ừm, chắc sẽ không sao. Còn mặt nạ thì không được." Viễn Minh hỏi khó xử khi đưa ra nhận xét.
Hừm, vậy có nghĩa là áo choàng cũng gây ảnh hưởng gì đó tới người mặc, nhưng không quá nguy hiểm. Còn mặt nạ thì tuyệt đối không được mang.
Bực mình thật, tôi muốn biết áo choàng gây ảnh hưởng gì, tên nhóc này không tin tưởng tôi sao?
"Được rồi, em có gợi ý nào không?" tôi đặt mặt xuống rồi hỏi.
"Tất cả mặt nạ đều nguy hiểm. Em nghĩ nên sử dụng đống đồ này." Viễn Minh chỉ về phía đống sừng giả và tai giả.
"..."
Càng ngày càng giống cosplay.
Thở dài một hơi, tôi lấy sừng giả đội lên đầu.
Vụt.
Cặp sừng như có sự sống gắn chặt vào da thịt, tôi giật mình sờ soạng nó, một cảm giác ngứa ngáy và tê dại truyền xuống cơ thể.
"Cái này..." tôi dùng vẻ mặt thắc mắc nhìn Viễn Minh.
"Ừm, nó hình như có tác dụng phụ, nhưng đỡ hơn mấy món đồ nguy hiểm kia." Viễn Minh giải thích.
Tôi cũng hiểu được đại khái tình hình rồi, đây là lâu đài của Vua Quỷ Dâʍ ɖu͙ƈ, nên hiển nhiên những món đồ ở đây đều dùng để ăn chơi sa đọa hoặc lời nguyền kíƈɦ ŧìиɦ nào đó.
Nhìn bộ áo choàng trên tay với cảm xúc dè chừng, tôi thở dài phiền muộn rồi mặc vào.
Tất cả vì sống sót.
Chất liệu của áo rất mát lạnh và thoải mái, tôi loay hoay vuốt nếp vải rồi lại kiểm tra cẩn thận, vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
"..."
Thôi kệ vậy, người nào cũng phải ngụy trang cả.
Tôi nhìn về phía Viễn Minh, cậu ta không chỉ khoác đại một cái áo choàng nào mà thay luôn bộ âu phục đỏ như máu, trên đầu cũng có một cặp sừng giả màu đen.
Trông cứ như ác ma thực thụ vậy.