“Ủa, sao trong đây có một con cá cá thôi vậy ta?” Cô bé gãi đầu, đôi mắt xinh đẹp tất cả đều là hoang mang khó hiểu.
Bé căn bản không thể tưởng tượng được, đây là thành quả của ông cố nội được bé khen câu cá rất lợi hại, rất lợi hại phí hơn phân nửa thời gian câu đi lên… Một con cá cỏn con…
Trước đó hai cô cháu phóng sinh bầy cá, người hầu thấy thùng cá trống không, lại thấy hai người không câu nữa, vì thế cất thùng vào trong kho.
Bởi vì thùng đựng cá đều có hình dạng giống nhau, vì thế Lục Lê nghĩ lầm cô và bé không chú ý, chừa sót một em bé cá cá.
Nhưng sao, còn may là bé thấy.
Cô bé tính thả em bé cá cá về với ba mẹ cá cá. Thùng chưa rất nhiều nước, Lục Lê gian nan khó khăn lắm mới kéo cái thùng tới hồ nước, đang định phóng sinh em bé cá cá, thì nhìn thấy ông cố nội đang ngồi ở chỗ hồi nãy của bé câu cá, thì nghe ông cố nội hừ lạnh chuyện xưa nhắc lại.
“Già đầu rồi, một đống tuổi mà còn khờ quá vậy con, mày tưởng tao là con nít sao, ngay cả loại nói dối này cũng dám soạn ra gạt tao, nhìn là biết, lũ cá làm gì mà thích con nhóc vô dụng kia, rõ ràng chính là đói bụng, mà bờ bên này lại có nhiều rêu, cho nên mới lại đây. Hừ, còn muốn gạt tao…”
“Ba, con…”
Loading...
Đúng lúc này…
“Bùm” một tiếng, một dàn cá Cẩm Lý màu đỏ tươi đột nhiên từ trong nước nhảy ra tới, bóng dáng của nó xẹt qua ở giữa không trung như một ngọn lửa xinh đẹp, sau đó… Từng con một chui vào cái thùng cá cô bé đang ôm tính phóng sanh em bé cá…
Ông nội Lục: “…”
Tống Thanh Uyển: “…”
“Bùm… Bùm…”
Ngay sau đó, lại một tiếng “Bùm”, cá trong hồ như là tìm được cứu tinh, một con tiếp một con đua nhau nhảy vào trong thùng cá bé đang ôm, phảng phất như đang lẩn trốn địa ngục đầy khủng bố.
Quỷ biết chúng nó vừa mới đã trải qua cái gì!
Ông già này càng ngày càng nói nhiều, giọng còn lớn bà cố cá, vẫn là chạy nhanh bơi trốn thôi bà con cô bác dòng họ nhà cá ơi!
Nếu không chạy, nhất định sẽ bị ông ta làm ồn chết toi cá mất!
Thật là kỳ lạ, trước kia câu cá cũng sẽ không nhiều lời như vậy!
“Mấy em đừng lại đây nữa.”
Lục Lê bực mình: “Nhiều quá, không chứa hết mấy đứa đâu!”
Tuy bé đã nói như vậy, nhưng lũ cá đó làm như không sợ chết, vẫn thay phiên lần lượt nhảy vào trong thùng. Không bao lâu, cái thùng bé ôm ngồi dưới đất chứa đầy cá, thu hoạch được mùa.
Vừa rồi vẻ mặt ông nội còn Lục khinh thường, lúc này im lặng không nói.
Tống Thanh Uyển liếc mắt nhìn ông, cảm giác ông nội Lục sắp rơi vào tự kỷ, ho nhẹ một tiếng, nhún vai, nhỏ giọng nói: “Ba… Con đã nói là lũ cá đó rất thích Lê Lê… Là ba chết sống không tin, con cũng hết cách…”
Ông nội Lục: “…”
*******************
Lục Quân Hàn nói là nửa tiếng sẽ trở lại, nhưng hội nghị video có quá nhiều việc cần thảo luận. Hơn nữa cả đám cấp dưới đều là lổ tai trâu, nghe không hiểu tiếng người, kế hoạch đưa lên bị trả ngược trở về, sửa lại sửa, cuối cùng không ngừng đẩy nhanh tốc độ, phí không ít thời gian của anh.
Sau khi kết thúc, anh từ thư phòng dinh thự ra tới, chân dài bước đi đến sân sau, biểu tình lạnh nhạt, giương mắt nhìn phương hướng nào đó có ô che nắng, ghế dựa, cùng cần câu cá, dụng cụ dùng cho thú vui tao nhã này đều tề tựu, chính lại không thấy bóng dáng Lục Lê đâu.
Người đàn ông đứng ở tại chỗ, hơi hơi nhíu nhíu mi hẹp dài.
Người đâu?
Rớt mẹ nó vào trong hồ rồi?
“Ông cố nội! Xem, lại có cá cắn câu!”
Đột nhiên, một giọng bé gái non nớt thanh thúy vô cùng quen thuộc truyền tới: “Còn có nơi này, nơi này cần câu cũng động!”
“Được, lập tức, ông lập tức tới ngay cháu yêu!”
Giọng ông nội Lục vẫn hùng hậu già nua, nhưng lại mang theo ý cười sang sảng, khác với quá khứ: “Cấm chạm vào, ông già này có thể tự tay câu lên được! Hahaha, cháy yêu giỏi lắm, mấy con cá này thật sự rất to! Ông còn chưa từng câu qua con cá lớn như vậy đâu!”
Lục Quân Hàn nhướng mí mắt, nhìn sang bên kia.
Chỉ thấy chỗ kia cũng có một cái ô che nắng, nhưng trên bờ hồ lại có năm sáu cần câu cá.
Không đến mười giây, lại có một cần câu động đậy.
Ông nội Lục kéo cá vào thùng, còn cô bé gái nhỏ nhắn lại không ngừng chạy qua chạy lại giữa năm sáu cái cần câu.
Bọn họ câu cá lên, ném vào thùng, sau đó lại chạy tới một cái cần câu khác, tiếp tục câu cá lên, lại ném vào thùng.
Hành động cứ như vậy mà lặp đi lặp lại, nhảy tới nhảy lui, vội hồn nhiên quên mình, vui vẻ vô cùng.
Lục Quân Hàn: “…”